_”A Hà…” Ngụy Thư gọi cậu một tiếng
Ngụy Hà đặt cây viết xuống, quay đầu nhìn anh.
“Đào Thiếu Nhiên”, gương mặt kia càng lúc càng giống Ngụy Thư rồi,có đôi khi Ngụy Hà vẫn không thể phân biệt được,ngoại trừ thanh âm. Giọng nói của “Đào Thiếu Nhiên” đôi lúc sẽ lộ ra chút nữ khí,mang theo vài phần mềm mại nhu nhược.
Nhắc tới cũng đã hơn một tháng.
Ngụy Hà chung sống bên Ngụy Thư.
Ngụy Hà tìm được việc, ngược lại Ngụy Thư suốt ngày ở nhà,chuyện duy nhất cần làm là chờ Ngụy Hà tan tầm trở về.
Kỳ thực cho đến bây giờ Ngụy Hà luôn có một loại cảm giác không chân thật, tựa như đang nằm mơ. Mỗi lần nhìn cơ thể cùng bộ dạng hiện tại của Ngụy Thư,Ngụy Hà sẽ xem đến thất thần. Hạnh phúc quá đỗi khiến cậu không khỏi bất an.
_”Lại đây.” Ngụy Thư gọi cậu
Ngụy Hà ngoan ngoãn đi đến, nhìn anh, cố ý lãnh giọng nói “Muốn gì?”
Ngụy Thư mím môi cười không thèm quen tâm tới bộ dạng vờ vịt của Ngụy Hà, anh vươn tay ôm chặt Ngụy Hà “A Hà béo lên rồi.”
_”…” Ngụy Hà trầm mặc,trong mắt lấp lóe kinh hoảng
Cậu mở tay Ngụy Thư ra, khẽ ừ một tiếng “Khí hậu bên này không được tốt.”
_”Khỏe mạnh như vậy, béo thêm chút nữa mới thích.” Cặp mắt kia tràn đầy sủng nịnh
Ngụy Thư chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng véo mặt Ngụy Hà “A Hà đang sợ cái gì?”
Ngụy Hà gửi được mùi hương quen thuộc,chân có chút nhũn ra.
_”Tại sao phải sợ anh?” Ngụy Thư dần dần thu liễm ý cười,cứng ngắt nhếch miệng,thần sắc như vậy làm cho Ngụy Hà không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Mấp máy môi, Ngụy Hà đẩy anh ra,”Em không vui.”
_”Tại sao?” Ngụy Thư kinh ngạc
Ngụy Hà hừ lạnh một tiếng “Vì cái gì em phải ra ngoài làm việc còn anh suốt ngày chỉ ở trong nhà không làm gì cả?”
Ngụy Thư ngẩn người,không nghĩ tớt Ngụy Hà sẽ nói như vậy,khẽ cười đáp “Anh cũng phải chăm sóc A Hà nha.”
_”Anh lo cho em lúc nào?” Ngụy Hà trợn tròn hai mắt
Phương thức ở chung giữa cậu và Ngụy Thư không hề giống như trước kia,Ngụy Hà luôn phải nhân nhượng Ngụy Thư, Ngụy Thư nói gì liền nghe cái nấy, trung thành hệt như một con chó. Mà càng giống đôi vợ chồng bình thường, thỉnh thoảng cũng sẽ vì chút chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau…
Vợ chồng…Ý thức được suy nghĩa của mình,Ngụy Hà lập tức đỏ mặt, nếu xét về góc độ nào đó, cậu và Ngụy Thư quả thật có thể dùng hai từ vợ chồng để hình dung…
_Buổi tốt cùng ngủ với A Hà,mỗi khi A Hà đá chăn, anh đều phải đắp lại em, chờ tới sáng liền giúp A Hà mặc quần áo,chạy đi mua điểm tâm mà A Hà thích nhất…
Ngụy Thư vươn tay mò lên người Ngụy Hà,tựa đầu lên vai cậu nói “Em nói, đây không phải là đang chăm sóc cho em sao?”
_”…” Ngụy Hà không lời nào để nói
_”Thực xin lỗi…” Tiếng xin lỗi rầu rĩ vang lên bên tai, Ngụy Hà lập tức trắng mặt.
Thật sự càng lúc càng giống đàn bà rồi,chỉ cần được ở bên cạnh Ngụy Thư cậu đã thấy vui,cần gì phải chấp nhặt…mấy chuyện này nữa?
Đều là quá khứ
_Anh biết rõ trong lòng A Hà đang nghĩ gì.
Một nụ hôn dừng trên trán Ngụy Hà,tựa hồ cảm thấy không đủ, lại hôn một chút,thanh âm trầm thấp của Ngụy Thư truyền tới “Nếu A Hà có gì chưa hài lòng thì cứ nói…Anh đều nghe A Hà.”
Lời ấy, Ngụy Hà minh bạch,lập tức lắc đầu ôm lấy Ngụy Thư “Chống lại anh, em chưa lần nào thắng cả,trước kia đã thế, về sau cũng vậy.”
Hết
Ngụy Hà đặt cây viết xuống, quay đầu nhìn anh.
“Đào Thiếu Nhiên”, gương mặt kia càng lúc càng giống Ngụy Thư rồi,có đôi khi Ngụy Hà vẫn không thể phân biệt được,ngoại trừ thanh âm. Giọng nói của “Đào Thiếu Nhiên” đôi lúc sẽ lộ ra chút nữ khí,mang theo vài phần mềm mại nhu nhược.
Nhắc tới cũng đã hơn một tháng.
Ngụy Hà chung sống bên Ngụy Thư.
Ngụy Hà tìm được việc, ngược lại Ngụy Thư suốt ngày ở nhà,chuyện duy nhất cần làm là chờ Ngụy Hà tan tầm trở về.
Kỳ thực cho đến bây giờ Ngụy Hà luôn có một loại cảm giác không chân thật, tựa như đang nằm mơ. Mỗi lần nhìn cơ thể cùng bộ dạng hiện tại của Ngụy Thư,Ngụy Hà sẽ xem đến thất thần. Hạnh phúc quá đỗi khiến cậu không khỏi bất an.
_”Lại đây.” Ngụy Thư gọi cậu
Ngụy Hà ngoan ngoãn đi đến, nhìn anh, cố ý lãnh giọng nói “Muốn gì?”
Ngụy Thư mím môi cười không thèm quen tâm tới bộ dạng vờ vịt của Ngụy Hà, anh vươn tay ôm chặt Ngụy Hà “A Hà béo lên rồi.”
_”…” Ngụy Hà trầm mặc,trong mắt lấp lóe kinh hoảng
Cậu mở tay Ngụy Thư ra, khẽ ừ một tiếng “Khí hậu bên này không được tốt.”
_”Khỏe mạnh như vậy, béo thêm chút nữa mới thích.” Cặp mắt kia tràn đầy sủng nịnh
Ngụy Thư chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng véo mặt Ngụy Hà “A Hà đang sợ cái gì?”
Ngụy Hà gửi được mùi hương quen thuộc,chân có chút nhũn ra.
_”Tại sao phải sợ anh?” Ngụy Thư dần dần thu liễm ý cười,cứng ngắt nhếch miệng,thần sắc như vậy làm cho Ngụy Hà không khỏi cảm thấy tội lỗi.
Mấp máy môi, Ngụy Hà đẩy anh ra,”Em không vui.”
_”Tại sao?” Ngụy Thư kinh ngạc
Ngụy Hà hừ lạnh một tiếng “Vì cái gì em phải ra ngoài làm việc còn anh suốt ngày chỉ ở trong nhà không làm gì cả?”
Ngụy Thư ngẩn người,không nghĩ tớt Ngụy Hà sẽ nói như vậy,khẽ cười đáp “Anh cũng phải chăm sóc A Hà nha.”
_”Anh lo cho em lúc nào?” Ngụy Hà trợn tròn hai mắt
Phương thức ở chung giữa cậu và Ngụy Thư không hề giống như trước kia,Ngụy Hà luôn phải nhân nhượng Ngụy Thư, Ngụy Thư nói gì liền nghe cái nấy, trung thành hệt như một con chó. Mà càng giống đôi vợ chồng bình thường, thỉnh thoảng cũng sẽ vì chút chuyện nhỏ nhặt mà cãi nhau…
Vợ chồng…Ý thức được suy nghĩa của mình,Ngụy Hà lập tức đỏ mặt, nếu xét về góc độ nào đó, cậu và Ngụy Thư quả thật có thể dùng hai từ vợ chồng để hình dung…
_Buổi tốt cùng ngủ với A Hà,mỗi khi A Hà đá chăn, anh đều phải đắp lại em, chờ tới sáng liền giúp A Hà mặc quần áo,chạy đi mua điểm tâm mà A Hà thích nhất…
Ngụy Thư vươn tay mò lên người Ngụy Hà,tựa đầu lên vai cậu nói “Em nói, đây không phải là đang chăm sóc cho em sao?”
_”…” Ngụy Hà không lời nào để nói
_”Thực xin lỗi…” Tiếng xin lỗi rầu rĩ vang lên bên tai, Ngụy Hà lập tức trắng mặt.
Thật sự càng lúc càng giống đàn bà rồi,chỉ cần được ở bên cạnh Ngụy Thư cậu đã thấy vui,cần gì phải chấp nhặt…mấy chuyện này nữa?
Đều là quá khứ
_Anh biết rõ trong lòng A Hà đang nghĩ gì.
Một nụ hôn dừng trên trán Ngụy Hà,tựa hồ cảm thấy không đủ, lại hôn một chút,thanh âm trầm thấp của Ngụy Thư truyền tới “Nếu A Hà có gì chưa hài lòng thì cứ nói…Anh đều nghe A Hà.”
Lời ấy, Ngụy Hà minh bạch,lập tức lắc đầu ôm lấy Ngụy Thư “Chống lại anh, em chưa lần nào thắng cả,trước kia đã thế, về sau cũng vậy.”
Hết