Thế Kiệt và Nhật Hồng cùng trổ khinh thuật lướt về phía tàng cây mà U Linh Nhân đang vẫy tay ngoắc chàng. Hai người còn cách U Linh Nhân độ mươi trượng thì y đã lẩn ra phía sau tàng cây mất dạng.
Đến bên tàng cây cổ thụ, Thế Kiệt và Nhật Hồng không thấy bóng U Linh Nhân đâu cả.
Thậm chí một dấu tích cũng không để lại.
- Lạ thật... Chẳng lẽ huynh và muội đều bị hoa mắt sau khi ra khỏi Phong Nha Động?
Chàng vừa dứt lời thì có tiếng truyền âm nhập mật với giọng nữ nhân nghe thật tao nhã, ôn nhu từ tốn:
- Nếu ngươi cần lấy lại pho tượng kim thân La Hán của Nguyên Thiên Phục và cả pho tượng của Bắc Thần Thôi Kỳ Lân thì hãy đến U Linh cổ mộ, ngươi chỉ được đi một mình, không được mang theo ả nha đầu quận chúa xứ Tây Hạ.
Nghe những lời của U Linh Nhân nói, vẻ mặt Thế Kiệt bỗng trở nên trang trọng vô cùng.
Nhật Hồng nhìn chàng hỏi:
- Huynh vừa phát hiện được điều gì vậy?
Thế Kiệt lắc đầu, từ tốn nói với Nhật Hồng:
- Chúng ta trở lại Dương Châu thành.
Nhật Hồng nheo mày:
- Huynh đang giấu muội điều gì? Phải vừa rồi U Linh Nhân đã truyền âm nhập mật nói chuyện với huynh?
- Không sai.
Nét buồn vời vợi hiện lên trong mắt Nhật Hồng:
- U Linh Nhân không muốn muội đi cùng với huynh?
Thế Kiệt buông một tiếng thở dài:
- Huynh cần thu hồi pho tượng kim thân La Hán của Nguyên Thiên Phục và của Bắc Thần Thôi Kỳ Lân.
- Hai pho tượng đó có liên quan đến U Linh Môn à?
- Huynh nghĩ chắc phải có nên U Linh Môn mới muốn gặp huynh.
- U Linh Nhân không muốn muội cùng đi với huynh?
Thế Kiệt thở ra:
- Ở Trung Nguyên, tất cả các môn phái đều có quy ước riêng, U Linh Môn chắc cũng có quy lệ riêng.
Chàng nắm tay Nhật Hồng nói:
- Có lẽ muội là người Tây Hạ nên U Linh Môn không muốn muội biết tổng đàn của họ.
Nhưng trước khi huynh tìm gặp U Linh Nhân thì cũng phải đưa muội về Dương Châu gặp lại sư gia Kha Giã Na.
Nàng nhìn Thế Kiệt:
- Nhưng bất cứ chuyện gì huynh cũng phải bảo trọng, không được khinh xuất đó.
Thế Kiệt gật đầu:
- Huynh hứa.
Hai người quay trở lại thành Dương Châu thì trời cũng vừa sẩm tối.
Nhật Hồng e dè nói với Thế Kiệt:
- Trời tối rồi, hay chúng ta tìm khách điếm ngủ qua đêm, ngày mai muội sẽ tự đi tìm sư gia Kha Giã Na.
Nàng vừa dứt lời thì chợt chỉ tay về phía trước:
- Huynh xem kìa.
Thế Kiệt nhìn theo hướng chỉ tay của Nhật Hồng, U Linh Nhân đang đứng xa xa ngoắc chàng.
Thế Kiệt cau mày nói:
- Hình như U Linh Nhân theo huynh và muội như bóng với hình?
- Họ cần nên mới theo.
Thế Kiệt và Nhật Hồng rảo bộ tiến về phía U Linh Nhân.
Chờ cho chàng và Nhật Hồng còn cách mươi trượng thì cũng như lần trước, U Linh Nhân chỉ thoạt đảo bộ là mất dạng.
Thế Kiệt nhìn thấy khinh thuật của U Linh Nhân mà ngờ người đó tự tan biến trong không khí thì đúng hơn. Nếu không như ý của chàng thì khinh thuật siêu quần của U Linh Môn thật là ngoài sức tưởng tượng của chàng. Đến ngay cả bí thuật Di Hình Cước Pháp cũng không thể sánh bằng.
Thế Kiệt đảo mắt nhìn lướt qua quang cảnh chung quanh. Ngay chỗ đứng của U Linh Nhân còn lưu lại dòng chữ thảo với nét chỉ lực sắc bén mỏng manh, nhìn mà tưởng nét bút thiết viết trên mặt đất.
"Tây lầu".
Thế Kiệt nheo mày suy nghĩ. Chàng không hiểu hai chữ Tây Lầu là có ý gì.
Thế Kiệt buộc phải Nhật Hồng:
- Muội nghĩ gì về hai chữ Tây Lầu?
Nhật Hồng nhún vai:
- Muội cũng không hiểu. Nhưng muốn hiểu cũng đâu có khó. Chúng ta cứ đến Tây Lầu ắt biết dụng ý của U Linh Nhân.
Thế Kiệt gật đầu.
Chàng và Cáp Nhật Hồng liền thi triển khinh công hướng về Tây Lầu.
Tòa lầu nguy nga tráng lệ, tọa lạc về hướng tây thành Dương Châu nên mới có tên gọi là Tây Lầu.
Thế Kiệt và Nhật Hồng vô cùng ngạc nhiên khi thấy sư gia Kha Giã Na liền thoắt đến đón Nhật Hồng.
Lão rối rít hỏi:
- Quận chúa... Quận chúa có sao không? Mụ già này lo cho quận chúa quá.
Kha Giã Na vừa nói vừa ngắm Cáp Nhật Hồng.
Nhật Hồng nhìn lão sư gia, trang trọng nói:
- Nếu không có Lệnh đại ca thì ta không biết như thế nào.
Kha Giã Na quay sang Lệnh Thế Kiệt:
- Mụ đa tạ Lệnh công tử đã giúp quận chúa thoát nạn. Mụ sẽ về bẩm báo với Vương mẫu để người tưởng thưởng cho người.
Thế Kiệt mỉm cười lắc đầu:
- Lão sư gia đừng quá nặng chữ ơn mà. Vãn bối và sư tôn trước đây đã từng thọ Ơn sâu của lão sư gia và quận chúa.
Nhật Hồng lườm chàng:
- Lão sư gia không biết chứ bây giờ Lệnh đại ca còn có bổn phận bảo vệ cho ta nữa.
Nàng quay lại nhìn Thế Kiệt:
- Muội nói như thế có đúng không?
Thế Kiệt gật đầu.
Kha Giã Na nói:
- Quận chúa được an toàn là mụ mừng lắm rồi.
Lão quay lại nhìn Thế Kiệt:
- Nếu Lệnh công tử không có chuyện gì gấp thì Kha Giã Na này thỉnh công tử đến Tây Hạ một chuyến.
Thế Kiệt khách sáo ôm quyền xá Kha Giã Na:
- Vãn bối đa tạ thịnh tâm của sư gia. Nhưng lúc này quả vãn bối chưa thể đến Tây Hạ được.
Nhật Hồng xen vào:
- Lệnh đại ca đưa Nhật Hồng đến gặp sư gia rồi người cáo biệt.
Nước mắt rưng rưng, nàng nghẹn lời nói:
- Không biết bao giờ muội mới có thể gặp lại Lệnh huynh?
- Huynh sẽ tìm đến muội.
- Muội trông huynh lắm đó.
Nàng nhìn lại Kha Giã Na:
- Lão sư gia, pho tượng kim thân La Hán của sư tôn Giang Kỳ người vẫn còn giữ bên mình chứ?
Kha Giã Na gật đầu.
- Lệnh đại ca cần pho tượng đó. Sư gia hãy trao cho người.
Kha Giã Na không chờ Nhật Hồng nói thêm mà lần tay vào ống tay áo thùng thình lấy ra chiếc tráp trong đó có chứa pho tượng kim thân La Hán của Giang Kỳ trước đây trao cho Nhật Hồng.
Kha Giã Na kính cẩn trao pho tượng bằng hai tay:
- Pho tượng kim thân La Hán này trước đây vốn là của sư tôn công tử. Công tử hãy nhận lại...
Đón lấy pho tượng kim thân La Hán, chàng ôm quyền xá Kha Giã Na:
- Đa tạ sư gia.
Nhật Hồng bất ngờ lên tiếng hỏi Kha Giã Na:
- Hình như lão sư gia biết ta và Lệnh đại ca đến Tây Lầu nên ở đây đón sẵn?
Kha Giã Na gật đầu, nhưng lưỡng lự e dè nói:
- Thật ra chuyện này quả là khó tin. Có nói ra sợ quận chúa cũng không tin.
Thế Kiệt nhìn Kha Giã Na:
- Lão sư gia đã thấy ma?
Kha Giã Na sửng sốt nhìn chàng:
- Sao công tử biết?
Thế Kiệt nhìn lại Nhật Hồng:
- Bây giờ huynh đã hiểu hai chữ Tây Lầu.
Nhật Hồng buông một tiếng thở ra rồi nói:
- U Linh Nhân không muốn mất nhiều thời gian nên muốn sắp xếp để muội sớm gặp lão sư gia Kha Giã Na.
Kha Giã Na nghe Thế Kiệt và Nhật Hồng đối đáp, buột miệng hỏi:
- U Linh Nhân là ai?
- Ta sẽ giải thích cho lão sư gia sau.
Nàng nhìn lại Thế Kiệt:
- Lệnh huynh! Muội đã gặp lại lão sư gia rồi, và có lẽ U Linh Nhân đang chờ huynh.
Thế Kiệt bồi hồi nói:
- Muội bảo trọng trên đường về Tây Hạ.
Nhật Hồng gật đầu:
- Huynh giữ lời hứa với muội đó. Không được khinh xuất.
- Huynh hứa.
Kha Giã Na bất ngờ thốt lên:
- Xem kìa... xem kìa...
Thế Kiệt lẫn Nhật Hồng nhìn theo hướng chỉ tay của lão sư gia. Cách chỗ mọi người đang đứng, U Linh Nhân lại xuất hiện trong bộ bạch y liệm người chết. Thân pháp của U Linh Nhân như phập phều đung đưa theo những cơn gió thoảng.
Nhật Hồng nói:
- Lệnh huynh. U Linh Nhân đang chờ huynh.
Chàng nắm lấy bàn tay thanh mảnh nhỏ nhắn của Cáp Nhật Hồng, ôn nhu từ tốn nói:
- Muội bảo trọng. Huynh nghĩ U Linh Nhân cố ý muốn giúp huynh.
- Đại ca bảo trọng đó.
Chàng khẽ gật đầu rồi ôm quyền xá Kha Giã Na, lẫn hai vị Lạt Ma Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố:
- Các vị sớm quay về Tây Hạ. Lệnh Thế Kiệt chúc các vị thượng lộ bình an.
Nói xong Thế Kiệt nhìn lại Nhật Hồng lần nữa rồi trở bộ dụng khinh thuật thượng thừa băng mình hướng về phía U Linh Nhân.
Lần này U Linh Nhân không lẩn mình mất dạng như hai lần trước mà chờ Thế Kiệt đến gần mới phiêu bồng như trôi trên không khí dẫn đường cho chàng.
Nhìn theo bóng Thế Kiệt, Nhật Hồng không khỏi lo lắng. Nàng cảm thấy bất an cho Thế Kiệt bởi vơ vẩn nghĩ U Linh Nhân đang dẫn độ người nàng yêu về chốn a tỳ, tử thành.
Nhật Hồng quay lại hai vị Lạt ma Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố:
- Hai vị hãy đi theo Lệnh đại ca, phải hỗ trợ cho Lệnh đại ca, dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được để Lệnh đại ca gặp nạn.
Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố ôm quyền xá Nhật Hồng và Kha Giã Na:
- Tuân lệnh quận chúa.
Cả hai cùng đồng loạt trổ khinh thuật thượng thặng rượt theo Thế Kiệt.
Còn lại Nhật Hồng và Kha Giã Na, nàng quay lại hỏi sư gia:
- Sư gia nghĩ sao về U Linh Nhân?
- Lần đầu tiên mụ thấy hiện tượng này nên cũng chẳng biết giải thích sao với quận chúa.
- Sao ta cảm thấy lo sợ cho Lệnh huynh.
- Đi với ma thì chỉ có họa chứ chẳng có lành.
Câu nói vô tình của Kha Giã Na khiến Nhật Hồng càng lo lắng và khẩn trương:
- Sư gia... Chúng ta làm sao bây giờ?
Kha Giã Na tất đã nhìn thấy sự lo lắng bồn chồn trong ánh mắt và lời nói của Nhật Hồng.
Lão bặm môi suy nghĩ một lúc rồi mới nhìn Nhật Hồng, mỉm cười nói:
- Quận chúa đừng quá lo lắng như vậy. Nếu như quận chúa đi với U Linh Nhân thì đúng là đáng lo thật, nhưng đằng này người đi với U Linh Nhân lại là Lệnh công tử, một đại kiếm thủ của võ lâm Trung Nguyên. Biết đâu U Linh Nhân lại có ý tốt với người nữa.
Kha Giã Na vừa nói xong những lời khích lệ đó thì thấy hai vị Lạt Ma hộ pháp Vương Cung Tây Hạ đang băng mình quay trở lại. Nhưng xem ra dáng thi triển khinh thuật có gì đó bất ổn.
Cả hai như đang phải dựa vào nhau mà chạy.
Kha Giã Na buột miệng nói:
- E rằng có chuyện chẳng lành rồi.
Thế Kiệt và Nhật Hồng cùng trổ khinh thuật lướt về phía tàng cây mà U Linh Nhân đang vẫy tay ngoắc chàng. Hai người còn cách U Linh Nhân độ mươi trượng thì y đã lẩn ra phía sau tàng cây mất dạng.
Đến bên tàng cây cổ thụ, Thế Kiệt và Nhật Hồng không thấy bóng U Linh Nhân đâu cả.
Thậm chí một dấu tích cũng không để lại.
- Lạ thật... Chẳng lẽ huynh và muội đều bị hoa mắt sau khi ra khỏi Phong Nha Động?
Chàng vừa dứt lời thì có tiếng truyền âm nhập mật với giọng nữ nhân nghe thật tao nhã, ôn nhu từ tốn:
- Nếu ngươi cần lấy lại pho tượng kim thân La Hán của Nguyên Thiên Phục và cả pho tượng của Bắc Thần Thôi Kỳ Lân thì hãy đến U Linh cổ mộ, ngươi chỉ được đi một mình, không được mang theo ả nha đầu quận chúa xứ Tây Hạ.
Nghe những lời của U Linh Nhân nói, vẻ mặt Thế Kiệt bỗng trở nên trang trọng vô cùng.
Nhật Hồng nhìn chàng hỏi:
- Huynh vừa phát hiện được điều gì vậy?
Thế Kiệt lắc đầu, từ tốn nói với Nhật Hồng:
- Chúng ta trở lại Dương Châu thành.
Nhật Hồng nheo mày:
- Huynh đang giấu muội điều gì? Phải vừa rồi U Linh Nhân đã truyền âm nhập mật nói chuyện với huynh?
- Không sai.
Nét buồn vời vợi hiện lên trong mắt Nhật Hồng:
- U Linh Nhân không muốn muội đi cùng với huynh?
Thế Kiệt buông một tiếng thở dài:
- Huynh cần thu hồi pho tượng kim thân La Hán của Nguyên Thiên Phục và của Bắc Thần Thôi Kỳ Lân.
- Hai pho tượng đó có liên quan đến U Linh Môn à?
- Huynh nghĩ chắc phải có nên U Linh Môn mới muốn gặp huynh.
- U Linh Nhân không muốn muội cùng đi với huynh?
Thế Kiệt thở ra:
- Ở Trung Nguyên, tất cả các môn phái đều có quy ước riêng, U Linh Môn chắc cũng có quy lệ riêng.
Chàng nắm tay Nhật Hồng nói:
- Có lẽ muội là người Tây Hạ nên U Linh Môn không muốn muội biết tổng đàn của họ.
Nhưng trước khi huynh tìm gặp U Linh Nhân thì cũng phải đưa muội về Dương Châu gặp lại sư gia Kha Giã Na.
Nàng nhìn Thế Kiệt:
- Nhưng bất cứ chuyện gì huynh cũng phải bảo trọng, không được khinh xuất đó.
Thế Kiệt gật đầu:
- Huynh hứa.
Hai người quay trở lại thành Dương Châu thì trời cũng vừa sẩm tối.
Nhật Hồng e dè nói với Thế Kiệt:
- Trời tối rồi, hay chúng ta tìm khách điếm ngủ qua đêm, ngày mai muội sẽ tự đi tìm sư gia Kha Giã Na.
Nàng vừa dứt lời thì chợt chỉ tay về phía trước:
- Huynh xem kìa.
Thế Kiệt nhìn theo hướng chỉ tay của Nhật Hồng, U Linh Nhân đang đứng xa xa ngoắc chàng.
Thế Kiệt cau mày nói:
- Hình như U Linh Nhân theo huynh và muội như bóng với hình?
- Họ cần nên mới theo.
Thế Kiệt và Nhật Hồng rảo bộ tiến về phía U Linh Nhân.
Chờ cho chàng và Nhật Hồng còn cách mươi trượng thì cũng như lần trước, U Linh Nhân chỉ thoạt đảo bộ là mất dạng.
Thế Kiệt nhìn thấy khinh thuật của U Linh Nhân mà ngờ người đó tự tan biến trong không khí thì đúng hơn. Nếu không như ý của chàng thì khinh thuật siêu quần của U Linh Môn thật là ngoài sức tưởng tượng của chàng. Đến ngay cả bí thuật Di Hình Cước Pháp cũng không thể sánh bằng.
Thế Kiệt đảo mắt nhìn lướt qua quang cảnh chung quanh. Ngay chỗ đứng của U Linh Nhân còn lưu lại dòng chữ thảo với nét chỉ lực sắc bén mỏng manh, nhìn mà tưởng nét bút thiết viết trên mặt đất.
"Tây lầu".
Thế Kiệt nheo mày suy nghĩ. Chàng không hiểu hai chữ Tây Lầu là có ý gì.
Thế Kiệt buộc phải Nhật Hồng:
- Muội nghĩ gì về hai chữ Tây Lầu?
Nhật Hồng nhún vai:
- Muội cũng không hiểu. Nhưng muốn hiểu cũng đâu có khó. Chúng ta cứ đến Tây Lầu ắt biết dụng ý của U Linh Nhân.
Thế Kiệt gật đầu.
Chàng và Cáp Nhật Hồng liền thi triển khinh công hướng về Tây Lầu.
Tòa lầu nguy nga tráng lệ, tọa lạc về hướng tây thành Dương Châu nên mới có tên gọi là Tây Lầu.
Thế Kiệt và Nhật Hồng vô cùng ngạc nhiên khi thấy sư gia Kha Giã Na liền thoắt đến đón Nhật Hồng.
Lão rối rít hỏi:
- Quận chúa... Quận chúa có sao không? Mụ già này lo cho quận chúa quá.
Kha Giã Na vừa nói vừa ngắm Cáp Nhật Hồng.
Nhật Hồng nhìn lão sư gia, trang trọng nói:
- Nếu không có Lệnh đại ca thì ta không biết như thế nào.
Kha Giã Na quay sang Lệnh Thế Kiệt:
- Mụ đa tạ Lệnh công tử đã giúp quận chúa thoát nạn. Mụ sẽ về bẩm báo với Vương mẫu để người tưởng thưởng cho người.
Thế Kiệt mỉm cười lắc đầu:
- Lão sư gia đừng quá nặng chữ ơn mà. Vãn bối và sư tôn trước đây đã từng thọ Ơn sâu của lão sư gia và quận chúa.
Nhật Hồng lườm chàng:
- Lão sư gia không biết chứ bây giờ Lệnh đại ca còn có bổn phận bảo vệ cho ta nữa.
Nàng quay lại nhìn Thế Kiệt:
- Muội nói như thế có đúng không?
Thế Kiệt gật đầu.
Kha Giã Na nói:
- Quận chúa được an toàn là mụ mừng lắm rồi.
Lão quay lại nhìn Thế Kiệt:
- Nếu Lệnh công tử không có chuyện gì gấp thì Kha Giã Na này thỉnh công tử đến Tây Hạ một chuyến.
Thế Kiệt khách sáo ôm quyền xá Kha Giã Na:
- Vãn bối đa tạ thịnh tâm của sư gia. Nhưng lúc này quả vãn bối chưa thể đến Tây Hạ được.
Nhật Hồng xen vào:
- Lệnh đại ca đưa Nhật Hồng đến gặp sư gia rồi người cáo biệt.
Nước mắt rưng rưng, nàng nghẹn lời nói:
- Không biết bao giờ muội mới có thể gặp lại Lệnh huynh?
- Huynh sẽ tìm đến muội.
- Muội trông huynh lắm đó.
Nàng nhìn lại Kha Giã Na:
- Lão sư gia, pho tượng kim thân La Hán của sư tôn Giang Kỳ người vẫn còn giữ bên mình chứ?
Kha Giã Na gật đầu.
- Lệnh đại ca cần pho tượng đó. Sư gia hãy trao cho người.
Kha Giã Na không chờ Nhật Hồng nói thêm mà lần tay vào ống tay áo thùng thình lấy ra chiếc tráp trong đó có chứa pho tượng kim thân La Hán của Giang Kỳ trước đây trao cho Nhật Hồng.
Kha Giã Na kính cẩn trao pho tượng bằng hai tay:
- Pho tượng kim thân La Hán này trước đây vốn là của sư tôn công tử. Công tử hãy nhận lại...
Đón lấy pho tượng kim thân La Hán, chàng ôm quyền xá Kha Giã Na:
- Đa tạ sư gia.
Nhật Hồng bất ngờ lên tiếng hỏi Kha Giã Na:
- Hình như lão sư gia biết ta và Lệnh đại ca đến Tây Lầu nên ở đây đón sẵn?
Kha Giã Na gật đầu, nhưng lưỡng lự e dè nói:
- Thật ra chuyện này quả là khó tin. Có nói ra sợ quận chúa cũng không tin.
Thế Kiệt nhìn Kha Giã Na:
- Lão sư gia đã thấy ma?
Kha Giã Na sửng sốt nhìn chàng:
- Sao công tử biết?
Thế Kiệt nhìn lại Nhật Hồng:
- Bây giờ huynh đã hiểu hai chữ Tây Lầu.
Nhật Hồng buông một tiếng thở ra rồi nói:
- U Linh Nhân không muốn mất nhiều thời gian nên muốn sắp xếp để muội sớm gặp lão sư gia Kha Giã Na.
Kha Giã Na nghe Thế Kiệt và Nhật Hồng đối đáp, buột miệng hỏi:
- U Linh Nhân là ai?
- Ta sẽ giải thích cho lão sư gia sau.
Nàng nhìn lại Thế Kiệt:
- Lệnh huynh! Muội đã gặp lại lão sư gia rồi, và có lẽ U Linh Nhân đang chờ huynh.
Thế Kiệt bồi hồi nói:
- Muội bảo trọng trên đường về Tây Hạ.
Nhật Hồng gật đầu:
- Huynh giữ lời hứa với muội đó. Không được khinh xuất.
- Huynh hứa.
Kha Giã Na bất ngờ thốt lên:
- Xem kìa... xem kìa...
Thế Kiệt lẫn Nhật Hồng nhìn theo hướng chỉ tay của lão sư gia. Cách chỗ mọi người đang đứng, U Linh Nhân lại xuất hiện trong bộ bạch y liệm người chết. Thân pháp của U Linh Nhân như phập phều đung đưa theo những cơn gió thoảng.
Nhật Hồng nói:
- Lệnh huynh. U Linh Nhân đang chờ huynh.
Chàng nắm lấy bàn tay thanh mảnh nhỏ nhắn của Cáp Nhật Hồng, ôn nhu từ tốn nói:
- Muội bảo trọng. Huynh nghĩ U Linh Nhân cố ý muốn giúp huynh.
- Đại ca bảo trọng đó.
Chàng khẽ gật đầu rồi ôm quyền xá Kha Giã Na, lẫn hai vị Lạt Ma Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố:
- Các vị sớm quay về Tây Hạ. Lệnh Thế Kiệt chúc các vị thượng lộ bình an.
Nói xong Thế Kiệt nhìn lại Nhật Hồng lần nữa rồi trở bộ dụng khinh thuật thượng thừa băng mình hướng về phía U Linh Nhân.
Lần này U Linh Nhân không lẩn mình mất dạng như hai lần trước mà chờ Thế Kiệt đến gần mới phiêu bồng như trôi trên không khí dẫn đường cho chàng.
Nhìn theo bóng Thế Kiệt, Nhật Hồng không khỏi lo lắng. Nàng cảm thấy bất an cho Thế Kiệt bởi vơ vẩn nghĩ U Linh Nhân đang dẫn độ người nàng yêu về chốn a tỳ, tử thành.
Nhật Hồng quay lại hai vị Lạt ma Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố:
- Hai vị hãy đi theo Lệnh đại ca, phải hỗ trợ cho Lệnh đại ca, dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được để Lệnh đại ca gặp nạn.
Lạc Thần Bố và Lai Thần Bố ôm quyền xá Nhật Hồng và Kha Giã Na:
- Tuân lệnh quận chúa.
Cả hai cùng đồng loạt trổ khinh thuật thượng thặng rượt theo Thế Kiệt.
Còn lại Nhật Hồng và Kha Giã Na, nàng quay lại hỏi sư gia:
- Sư gia nghĩ sao về U Linh Nhân?
- Lần đầu tiên mụ thấy hiện tượng này nên cũng chẳng biết giải thích sao với quận chúa.
- Sao ta cảm thấy lo sợ cho Lệnh huynh.
- Đi với ma thì chỉ có họa chứ chẳng có lành.
Câu nói vô tình của Kha Giã Na khiến Nhật Hồng càng lo lắng và khẩn trương:
- Sư gia... Chúng ta làm sao bây giờ?
Kha Giã Na tất đã nhìn thấy sự lo lắng bồn chồn trong ánh mắt và lời nói của Nhật Hồng.
Lão bặm môi suy nghĩ một lúc rồi mới nhìn Nhật Hồng, mỉm cười nói:
- Quận chúa đừng quá lo lắng như vậy. Nếu như quận chúa đi với U Linh Nhân thì đúng là đáng lo thật, nhưng đằng này người đi với U Linh Nhân lại là Lệnh công tử, một đại kiếm thủ của võ lâm Trung Nguyên. Biết đâu U Linh Nhân lại có ý tốt với người nữa.
Kha Giã Na vừa nói xong những lời khích lệ đó thì thấy hai vị Lạt Ma hộ pháp Vương Cung Tây Hạ đang băng mình quay trở lại. Nhưng xem ra dáng thi triển khinh thuật có gì đó bất ổn.
Cả hai như đang phải dựa vào nhau mà chạy.
Kha Giã Na buột miệng nói:
- E rằng có chuyện chẳng lành rồi.