“Tiên quân à, A Lam bây giờ vẫn còn nhỏ, nhưng nàng sẽ trưởng thành mà, đến lúc đó chẳng phải hai người có thể ở bên nhau trọn kiếp rồi sao, tiểu nhân thấy nàng ấy vẫn thích ngài đó.”
Nam nhân lắc đầu, “Nàng chỉ coi ta là trưởng bối, sau này nàng thích ai, muốn ở bên cạnh ai thì đó là tự do của nàng, bốn trăm năm qua rồi, ta cũng không biết là đúng hay sai nữa.”
Tôi đứng trong phòng khách, hoàng hôn đổ ánh vàng lấp lánh dịu dàng xuống vai chàng, gương mặt nghiêng nghiêng của Chung Mặc thật đẹp và sáng, chàng dựa vào ban công nói chuyện với yêu tinh áo xanh, ánh mắt trầm tĩnh điềm đạm, không hề thấy bộ dạng nóng nảy xấu tính của bốn trăm năm trước.
Tôi từng bước đi về phía trước, chàng ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên người tôi không hề di chuyển, yêu tinh áo xanh thấy tôi bèn kinh ngạc ôm miệng, “Lâm Quy Lam?”
Chung Mặc chớp mắt, dường như trong chốc lát đã hiểu ra tất cả, nơi sâu nhất của đáy mắt nở ra ý cười, chàng chậm rãi cười với tôi, “…A Lam.”
Tôi đi đến trước mặt chàng, đầu óc dường như trống rỗng, nhưng dường như có thứ gì đó dâng trào, gào thét trong cơ thể tôi.
Chung Mặc, Chung Mặc, thiếp lại gặp chàng rồi.
“Chàng… có từng hối hận không?” Lúc lên tiếng tôi mới phát giác mình đã nghẹn ngào, chàng nhìn tôi rồi lắc đầu.
Tầm mắt tôi nhòe đi, chàng yêu Lâm Quy Lam như vậy mà, còn tôi thì sao, lẽ nào chỉ thật sự là thế thân thôi sao, tôi cắn chặt răng: “Chung Mặc, chàng sai rồi, chàng không phải là trưởng bối của thiếp… thiếp muốn làm phu thê với chàng.”
Chàng cúi đầu, lúc ngẩng lên thì trong ánh mắt đen có thứ gì đó lặng lẽ tuôn chảy, chàng cười, “Ta biết.”
“Tại sao chàng lại thích Lâm Quy Lam?” Tôi khịt khịt mũi, muốn lại gần ôm chàng, năm phút trôi qua như tên bắn, chàng mỉm cười khẽ nói, “Lần đầu tiên gặp nàng ấy ta mang tiên thân ẩn mình, nàng ấy nhìn thấy ta, sau đó còn tát ta một cái, nàng ấy là nữ nhân xấu xa nhất mà ta từng gặp.”
Toàn thân tôi chấn động, không thể tin mà ngẩng đầu nhìn chàng, nước mắt rơi như mưa.
Chàng… nói gì?
“Nàng ấy nói ta không giống thần tiên, thần tiên thì nên bách biến không loạn, điềm nhiên trấn tĩnh.” Chung Mặc đưa tay xoa mặt tôi, giống như bốn trăm năm trước, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Nàng ấy còn đổ trà nóng lên tay ta, ta cứu nàng ấy, nàng ấy nhìn thẳng vào mặt ta thẳng thừng hỏi có phải ta vừa gặp đã yêu nàng ấy không, A Lam, nàng xem đi, thế gian này làm gì có cô nương nào như vậy.”
Tôi ngây ngốc nói không nên lời, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.
“Nhưng mà A Lam à, “Chung Mặc dựa vào lan can, ánh hoàng hôn dần dần trầm xuống thành bóng tối, chàng như cười như than, “Cô nương như vậy mà ta lại thích.”
Vãng Sanh nói một khi trở về quá khứ thì sẽ trở thành một phần của lịch sử.
Là vậy sao, từ đầu đến cuối kẻ ngốc chính là tôi, cứ luôn tự hỏi tôi có vị trí gì trong lòng chàng, tự hỏi tôi có phải là thế thân của Lâm Quy Lam không.
Thật ra không không cần thiết, từ lúc bắt đầu thì người chàng gặp đã là A Lam.
Thân thể dần trở nên trong suốt, năm phút sắp trôi qua, tôi bước tôi ôm chặt lấy chàng cắn lấy môi chàng, yêu tinh áo xanh bên cạnh kêu chí chóe.
Cảm giác thân hình Chung Mặc cứng lại, tôi muốn ôm chặt lấy chàng nhưng lại phát hiện cánh tay của tôi có thể xuyên qua thân thể chàng, tôi chỉ có thể nuốt nước mắt nói bên tai chàng: “Chàng có nhớ chàng nói muốn chúng ta ở bên nhau đời đời kiếp kiếp không? Thiếp chết rồi tàn hồn không thể đầu thai, Chung Mặc, thiếp sẽ ở bên cầu Nại Hà chờ chàng, trời phạt rồi cũng sẽ có ngày kết thúc, bất luận bao nhiêu năm thiếp cũng sẽ đợi chàng, lúc chàng đến thiếp sẽ cho chàng biết một bí mật, bí mật của Lâm Quy Lam.”
Bí mật rằng cô nương mà chàng yêu đang ở trước mặt chàng đây.
==Hết==
Không biết đây là lần thứ mấy, tôi lại mở mắt, trước mắt vẫn là trần nhà màu trắng, ngoài cửa sổ là đô thị hiện đại của thế kỷ .
Vãng Sanh đang ngồi bên giường im lặng nhìn tôi, tôi ngẩn ra một lúc sau đó nhắm mắt lại, “Cảm ơn cô, Vãng Sanh.” Lần cuối cùng vẫn thất bại.
Vãng Sanh chờ tôi nói tiếp, thấy tôi im lặng mới chậm rãi lên tiếng: “Ta tưởng cô sẽ khóc chứ.”
Tôi nằm thẳng trên giường, một cảnh tượng hiện ra trước mắt, cảnh tượng thuộc về bốn trăm năm trước, kí ức về một đại tiểu thư của Lâm phủ có thể nhìn thấy yêu ma và một thần tiên xấu tính.
Bất luận thế nào thì đây chính là kí ức độc quyền thuộc về tôi.
Lâm Quy Lam và Chung Mặc, thật ra khi vừa bắt đầu Chung Mặc làm gì cũng đều không hối hận, mệnh trời không thể thay đổi, còn tôi cũng không hối hận, cho dù quay lại một lần nữa thì tôi cũng sẽ chắn trước mặt Chung Mặc, không cách nào chống lại.
Nhưng sự thật là như vậy, chỉ có vậy mà thôi.
Tôi cảm ơn Vãng Sanh rồi bắt đầu cuộc sống của mình. Vì không có người thân nên tôi không thể không nhờ vào việc xin vay tiền và đi làm để chi tiêu trong nhà, cũng không thể không cố gắng học hành khắc khổ hơn trước. Tất cả mọi thứ của bốn trăm năm trước chỉ là một giấc mộng, mộng tỉnh rồi thì vẫn phải tiếp tục sống, trong nhà vẫn có yêu tinh áo xanh và một số yêu quái khác vào phòng tôi quậy phá, yêu tinh áo xanh vẫn đem giấu đồ lót tôi phơi khô.
Ba tháng sau tôi lại gặp Vãng Sanh, cô ấy vẫn chờ tôi trước cửa nhà trong bóng hoàng hôn, tôi đang xách thức ăn mới mua nghĩ xem tối nay nấu gì thì bỗng thấy cô ấy, bất giác dừng bước lại.
“Năm phút.”
“Sao?”
“Ta không thể đưa cô về bốn trăm năm trước, nhưng… mười năm trước thì vẫn được.” Cô ấy cười với tôi, “Chung Mặc thượng tiên có ơn với ta, với sức lực còn lại của ta thì đưa cô về mười năm trước trong vòng năm phút chắc cũng miễn cưỡng làm được.”
Thức ăn trong tay tôi rơi xuống đất, cô ấy đi đến trước mặt tôi, “Chỉ có năm phút thôi, rồi từ đây về sau cô sẽ không bao giờ gặp được ngài ấy nữa.”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ban công nhà tôi mười năm trước.
“Tiên quân à, A Lam bây giờ vẫn còn nhỏ, nhưng nàng sẽ trưởng thành mà, đến lúc đó chẳng phải hai người có thể ở bên nhau trọn kiếp rồi sao, tiểu nhân thấy nàng ấy vẫn thích ngài đó.”
Nam nhân lắc đầu, “Nàng chỉ coi ta là trưởng bối, sau này nàng thích ai, muốn ở bên cạnh ai thì đó là tự do của nàng, bốn trăm năm qua rồi, ta cũng không biết là đúng hay sai nữa.”
Tôi đứng trong phòng khách, hoàng hôn đổ ánh vàng lấp lánh dịu dàng xuống vai chàng, gương mặt nghiêng nghiêng của Chung Mặc thật đẹp và sáng, chàng dựa vào ban công nói chuyện với yêu tinh áo xanh, ánh mắt trầm tĩnh điềm đạm, không hề thấy bộ dạng nóng nảy xấu tính của bốn trăm năm trước.
Tôi từng bước đi về phía trước, chàng ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên người tôi không hề di chuyển, yêu tinh áo xanh thấy tôi bèn kinh ngạc ôm miệng, “Lâm Quy Lam?”
Chung Mặc chớp mắt, dường như trong chốc lát đã hiểu ra tất cả, nơi sâu nhất của đáy mắt nở ra ý cười, chàng chậm rãi cười với tôi, “…A Lam.”
Tôi đi đến trước mặt chàng, đầu óc dường như trống rỗng, nhưng dường như có thứ gì đó dâng trào, gào thét trong cơ thể tôi.
Chung Mặc, Chung Mặc, thiếp lại gặp chàng rồi.
“Chàng… có từng hối hận không?” Lúc lên tiếng tôi mới phát giác mình đã nghẹn ngào, chàng nhìn tôi rồi lắc đầu.
Tầm mắt tôi nhòe đi, chàng yêu Lâm Quy Lam như vậy mà, còn tôi thì sao, lẽ nào chỉ thật sự là thế thân thôi sao, tôi cắn chặt răng: “Chung Mặc, chàng sai rồi, chàng không phải là trưởng bối của thiếp… thiếp muốn làm phu thê với chàng.”
Chàng cúi đầu, lúc ngẩng lên thì trong ánh mắt đen có thứ gì đó lặng lẽ tuôn chảy, chàng cười, “Ta biết.”
“Tại sao chàng lại thích Lâm Quy Lam?” Tôi khịt khịt mũi, muốn lại gần ôm chàng, năm phút trôi qua như tên bắn, chàng mỉm cười khẽ nói, “Lần đầu tiên gặp nàng ấy ta mang tiên thân ẩn mình, nàng ấy nhìn thấy ta, sau đó còn tát ta một cái, nàng ấy là nữ nhân xấu xa nhất mà ta từng gặp.”
Toàn thân tôi chấn động, không thể tin mà ngẩng đầu nhìn chàng, nước mắt rơi như mưa.
Chàng… nói gì?
“Nàng ấy nói ta không giống thần tiên, thần tiên thì nên bách biến không loạn, điềm nhiên trấn tĩnh.” Chung Mặc đưa tay xoa mặt tôi, giống như bốn trăm năm trước, giọng nói vô cùng dịu dàng, “Nàng ấy còn đổ trà nóng lên tay ta, ta cứu nàng ấy, nàng ấy nhìn thẳng vào mặt ta thẳng thừng hỏi có phải ta vừa gặp đã yêu nàng ấy không, A Lam, nàng xem đi, thế gian này làm gì có cô nương nào như vậy.”
Tôi ngây ngốc nói không nên lời, nước mắt lại lã chã tuôn rơi.
“Nhưng mà A Lam à, “Chung Mặc dựa vào lan can, ánh hoàng hôn dần dần trầm xuống thành bóng tối, chàng như cười như than, “Cô nương như vậy mà ta lại thích.”
Vãng Sanh nói một khi trở về quá khứ thì sẽ trở thành một phần của lịch sử.
Là vậy sao, từ đầu đến cuối kẻ ngốc chính là tôi, cứ luôn tự hỏi tôi có vị trí gì trong lòng chàng, tự hỏi tôi có phải là thế thân của Lâm Quy Lam không.
Thật ra không không cần thiết, từ lúc bắt đầu thì người chàng gặp đã là A Lam.
Thân thể dần trở nên trong suốt, năm phút sắp trôi qua, tôi bước tôi ôm chặt lấy chàng cắn lấy môi chàng, yêu tinh áo xanh bên cạnh kêu chí chóe.
Cảm giác thân hình Chung Mặc cứng lại, tôi muốn ôm chặt lấy chàng nhưng lại phát hiện cánh tay của tôi có thể xuyên qua thân thể chàng, tôi chỉ có thể nuốt nước mắt nói bên tai chàng: “Chàng có nhớ chàng nói muốn chúng ta ở bên nhau đời đời kiếp kiếp không? Thiếp chết rồi tàn hồn không thể đầu thai, Chung Mặc, thiếp sẽ ở bên cầu Nại Hà chờ chàng, trời phạt rồi cũng sẽ có ngày kết thúc, bất luận bao nhiêu năm thiếp cũng sẽ đợi chàng, lúc chàng đến thiếp sẽ cho chàng biết một bí mật, bí mật của Lâm Quy Lam.”
Bí mật rằng cô nương mà chàng yêu đang ở trước mặt chàng đây.