Kể từ lúc bắt đầu, tôi đã cảm thấy câu chuyện này không có khởi nguồn.
Bạn tin thế giới này có sự tồn tại bất lão bất tử không?
Tôi tin, hơn nữa còn cho đó là chuyện thường, từ khi sinh ra tôi đã có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy được, thuở nhỏ có một thời gian dài tôi vì vậy mà bị người ta bài xích, họ nghĩ tôi là một đứa trẻ nói dối, mỗi lần như vậy Chung Mặc chỉ cười mà không nói, xoa xoa đầu tôi rồi tiếp tục nấu cơm.
Sau khi trưởng thành, những chuyện này đã chẳng còn quan trọng, nhìn thấy thì sao, không nhìn thấy thì sao, tôi tin là thế giới tôi nhìn thấy sẽ càng phong phú hơn, huống hồ tôi có Chung Mặc, Chung Mặc nuôi tôi khôn lớn, hai mươi năm nhìn thấy dung mạo của chàng chưa từng thay đổi. Lúc nhỏ nhất, tôi và chàng là cha con, sau đó là chú cháu, sau đó nữa trở thành quan hệ anh em, khi tôi ngày càng cao lớn, cứ vài năm chúng tôi lại dọn đến một thành phố khác, tôi không cha không mẹ, trong trí nhớ của tôi, tôi chỉ ở bên cạnh chàng.
Chàng tên Chung Mặc, một thanh niên khi cười thật dịu dàng mà ưa nhìn, chàng nấu cơm rất ngon, từ nhỏ đến lớn đều đón tôi tan học, quần áo giặt sạch đều được chàng gấp sẵn bỏ vào tủ, lúc hoàng hôn người chàng đầy mồ hôi đi về phía tôi, đưa tay cho tôi mỉm cười anh tuấn, “A Lam về rồi.”
Mười mấy năm nay, mỗi ngày đều là cảnh tượng này. Theo số tuổi dần tăng, trong ánh mắt kinh ngạc ngưỡng mộ của các bạn học nữ, tôi dần dần ý thức được một số chuyện. Năm hai mươi tuổi, tôi học đại học, cuối tuần chàng đều đến đón tôi về nhà, các bạn cùng phòng đều cười hóng hớt, “Woa, đẹp trai quá, không phải là bạn trai cậu đó chứ, sao giấu kĩ vậy.”
Tôi ngẩn ra, bạn… trai sao?
Đúng là tôi luôn rất thích chàng, cho đến sau này khi chàng hoàn toàn mất tích, tôi vẫn biết là tôi thích chàng, tôi từng nghĩ vậy thì chàng thích ai đây, nam nhân chưa từng già đi theo thời gian này, chàng có thể thích được ai đây?
Một tuần sau khi Chung Mặc mất tích, tôi gặp được một cô gái áo trắng, cô ấy ngồi xổm trước cửa nhà chờ tôi về, thấy tôi bèn đứng lên trong ánh hoàng hôn, đưa tay ra với tôi, “Chào cô, ta tên Vãng Sanh, thương nhân mua bán linh hồn.”
Tôi ôm chặt giỏ xách chờ cô ấy nói tiếp.
“Cô còn muốn gặp Chung Mặc thượng tiên không?”
Tôi ngơ ngác, một cách xưng hô xa lạ, thượng tiên?
Vãng Sanh quan sát thần sắc của tôi rồi đi thẳng vào chủ đề, cô ấy chậm rãi nói: “Bốn trăm năm trước hắn yêu nữ nhân phàm trần Lâm Quy Lam, nữ nhân đó vì gặp nạn mà hồn phi phách tán không thể chuyển thế, Chung Mặc thượng tiên nghịch thiên đạo, tốn gần bốn trăm năm dùng ma chướng cố giữ một dải hồn phách của nàng ấy nặn thành nhục thân mới có cô bây giờ.”
Lời của cô ấy từng chữ đánh động tâm can, đầu óc tôi một mảng trống rỗng, tôi biết mình không bình thường, Chung Mặc cũng không bình thường, nhưng không ngờ lại là như vậy, thì ra tôi là một mảnh tàn hồn của người chàng yêu sao? Bởi vậy tôi không cha không mẹ, sinh ra đã được chàng chăm sóc, nuôi dưỡng, và đối xử tốt như vậy.
“Nay Thiên đình đã phát hiện, hắn bị giam lại để chờ nhận hình phạt, tội vô cùng trầm trọng, cô có hiểu được ý ta không? Cô nhờ vào sức mạnh của hắn để duy trì liên kết với thế giới này, nếu hắn có chuyện gì thì cô cũng không thể nào tiếp tục tồn tại được.”
Tôi tốn một khoảng thời gian rất dài mới tiêu hóa hết được rằng nam nhân nuôi tôi khôn lớn thì ra là một thần tiên, còn tôi chỉ là một thứ đồ được nặn thành để thay thế cho nữ nhân chàng yêu.
Tôi cảm thấy thật lạ lẫm với ngôn từ xa vời mà không thực tế này, thần tiên, thần tiên chỉ có trong truyền thuyết và tiểu thuyết mới xuất hiện, thần tiên chỉ có thời cổ mới xuất hiện, bây giờ là thế kỷ 21 rồi, nhưng ai nói thế kỷ 21 thì không thể có thần tiên.
“Cô muốn tôi làm thế nào?” Tôi hỏi cô ấy.
“Trở về quá khứ, thay đổi sự thật.” Vãng Sanh rụt vai, “Cô nhờ tụ hồn mà sinh ra, số lượng các mảnh vụn của linh hồn không ít, chỉ cần nữ nhân đó không chết, hoặc Chung Mặc thượng tiên chưa từng yêu cô, vậy là đủ rồi.”
“Tiểu thư, Tứ công tử của Âu Dương gia lại đến rồi, cô đi xem thử đi.”
“Không đi.”
“Chẳng phải trước đây tiểu thư thích ngài ấy lắm sao?” Thị nữ A Mộng hỏi, “Trước đây ngày nào cũng nhớ ngài ấy mà, tiểu thư làm sao vậy?”
“Không có gì, đi nói với cha một tiếng là ta không muốn đi.” Lễ tiết phức tạp thời cổ thật là rối rắm, thiên kim đại tiểu thư nên có quy tắc thế nào tôi cũng lười tìm hiểu, nhưng qua nhiều lần xuyên không ít nhiều cũng học được một chút, nếu là người chí thân vẫn sẽ nhận ra điểm khác thường. Nếu bị cha mẹ trong nhà phát hiện rồi tưởng là bị yêu ma gì đó nhập thân thì hỏng bét. Vì vậy tôi đành phải cố gắng ít tiếp xúc với người thân trong nhà, còn vị hôn phu gì đó thì thôi đi vậy.
“Tiểu thư, mọi người đều biết lão gia và phu nhân thích Tứ công tử lắm, bây giờ vẫn đang đợi trong đại sảnh đó…”
“A Mộng.” Tôi ngắt lời, cô ấy cũng không nói nữa, tôi ngồi uống mấy hớp trà rồi nói, “Cô lui xuống đi.”
“…Dạ.”
Cửa vừa đóng thì trong phòng yên tĩnh trở lại, tôi vừa ngửi mùi trà nóng hổi vừa nói: “Thượng tiên có việc gì chăng?”
Chung Mặc hiện hình ra từ trong góc, hiển nhiên là bộ dạng vô cùng chán nản sầu oán, ánh mắt lóe lên, “Vậy mà cô cũng nhìn thấy? Lâm Quy Lam, có phải cô bị yêu ma nhập thân rồi không?”
“…”
Tôi nhìn chàng, Chung Mặc trong ký ức chỉ có hai loại biểu hiện, yên lặng và dịu dàng, so ra thì khuôn mặt biểu hiện sinh động của Chung Mặc trước mắt hoàn toàn khác biệt với bốn trăm năm sau.
“Nghe nói đại tiểu thư của Lâm phủ An Hưng hiền lương thục đức, phẩm hạnh đoan trang, khí chất bất phàm, trăm nghe không bằng một thấy, hình như hoàn toàn khác với lời đồn.” Chung Mặc sờ cằm, đến ngồi trước mặt tôi, “Ta nói này, so với các tiểu tiên nga trên trời thì cô quả thật không đẹp chút nào.”
“…” Tôi uống trà.
“Kiếp sau của cô chính là tình kiếp của ta, ta cũng có chút hứng thú nên đến chỗ Nguyệt lão tra xem, phát hiện cô trông thế này, haiz, thật thương cảm, hiếm khi trở lại làm người phàm lại phải ở cùng với nữ nhân tư sắc bình thường như cô thế này, ta sẽ mù mắt mất thôi.”
“…” Tôi tiếp tục uống trà.
“À, không biết Âu Dương tứ công tử kia giở khăn che đầu nhìn thấy cô sẽ có phản ứng thế nào nhỉ…” Chung Mặc tiếp tục than ngắn thở dài.
Tôi im lặng uống hết trà, gọi A Mộng ngoài cửa pha thêm một bình trà nóng, A Mộng không nhìn thấy Chung Mặc nên vẫn đưa vào, tôi cảm ơn rồi lại bảo cô ấy ra ngoài.
“Ê, nữ nhân này, nói chuyện đi chứ.”
Tôi im lặng nhấc bình trà, tưới lên cánh tay đang gác trên trà kỷ của chàng, núi cao nước chảy, thế gian không còn gì thảm hơn.
Trà kỷ: bàn uống trà
Chung Mặc sắc mặt đủ màu vừa nhảy nhổm lên kêu lớn, vừa dùng tiên thuật trị liệu tay mình, tôi nhìn ra cửa sổ nói: “Tây hồ Long tĩnh thượng hạng đó, đừng lãng phí.”
“Lâm Quy Lam đáng chết này!”
“Có đây.”
“Ta là thần tiên đó! Chống đối với thần tiên có biết kết cuộc thế nào không, sẽ bị trời phạt đó!”
“…Ồ.”
Thật ra nếu có thể khiến chàng sống được thì tôi có thế nào cũng không sao.
“Phàm nhân các người không ai sợ thần tiên hết sao?” Chàng vẫn vô cùng tức giận.
“Ngài nghe ai nói vậy? Lão thần tiên trên trời hay là thoại bản?” Tôi tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, “Thoại bản của người phàm chúng tôi nói là thần tiên khí khái bất phàm thoát tục chứ đâu có như ngài.”
Thoại bản: tiểu thuyết thời xưa, nguyên văn là “Thoại sớ”, mình chôm từ “Thoại bản” này trong truyện “Tam Sinh, vong xuyên bất tử” vì thấy nó hay hơn ^^
Chung Mặc bốn trăm năm sống giữa loài người, Chung Mặc vì tôi mà sống như người phàm, Chung Mặc tóc ngắn mặc áo sơ mi, Chung Mặc biết nấu cơm dọn dẹp nhà cửa cho tôi, Chung Mặc đi họp phụ huynh cho tôi, rõ ràng đã hòa nhập vào cuộc sống của con người nhưng vẫn mang cảm giác phiêu diêu đạm mạc. Lời nói xa cách khách sáo, ánh mắt điềm nhiên, tôi biết, chỉ có đối với tôi chàng mới nở nụ cười, sự độc quyền này khiến tôi vô cùng thích thú.
Tôi không kìm được mà thu lại ánh mắt quay sang nhìn chàng, chàng bây giờ và chàng trong tương lai có gương mặt giống hệt nhau, “Ê.”
“Nữ nhân chết tiệt, không phải Ê, là Chung Mặc thượng tiên.” Chung Mặc trừng tôi, giống như một thiếu niên.
“Ồ, à, Chung Mặc thượng tiên đến đây có việc gì không? Chẳng phải muốn tìm Nguyệt lão sửa đổi nhân duyên sao, mau đi sửa đi.”
“Lâm Quy Lam!” Chung Mặc hét cả tên lẫn họ của tôi, “Kết duyên với thần tiên là phúc phận của phàm nhân các người đó!”
“Ha ha, phải phải, phúc phận phúc phận.” Tôi phẩy phẩy tay, “Tôi muốn nghỉ ngơi, ngài cũng về trời nghỉ ngơi đi Chung Mặc thượng tiên, chuyện kiếp sau thì kiếp sau hẵng tính nhé.”