Lần duy nhất tên hai người lại được nhắc đến cùng nhau chính là khi hai vị phu nhân của họ bị bọn cướp bắt cóc trên đường ra khỏi phủ.
Phủ đệ trở nên hỗn loạn. Khi người hầu báo tin cho ta, phụ tử bọn họ đã rời đi để cứu người.
"Hoảng loạn cái gì? Chuyện lớn như thế này đã báo quan chưa? Mau lấy lệnh bài của Hầu gia đến cầu xin sự bảo hộ từ hoàng cung!"
Thiệu Ninh Khải vừa bị tước quân quyền, nhưng đối với chuyện nhỏ như thế này, hoàng cung chắc chắn sẽ ra tay, vì họ muốn thể hiện rằng không hề "qua cầu rút ván."
Nhìn đám người bối rối trước mặt, ta lại thấy có chút phấn khích.
Cuối cùng, cơ hội đã đến, đúng như kiếp trước, Thiệu Ninh Khải và Nguyễn Kim Châu đã định tình với nhau.
Kiếp trước, cũng chính Nguyễn Kim Châu và Cẩm Nhân bị bắt cóc. Bọn cướp dùng họ để uy h.i.ế.p Thiệu Văn Uyên, buộc hắn phải chịu một mũi tên và chỉ được chọn cứu một người.
Thiệu Văn Uyên không màng đến thê tử mình, chọn cứu biểu muội và hứa rằng sẽ quay lại cứu nàng sau.
Chính Thiệu Ninh Khải đã chịu thay một mũi tên, một mình cứu Nguyễn Kim Châu trở về. Hai người cưỡi chung một con ngựa, m.á.u đỏ thấm đẫm lưng con bạch mã.
Từ đó, Nguyễn Kim Châu hoàn toàn c.h.ế.t tâm với Thiệu Văn Uyên, sau khi cùng Thiệu Ninh Khải vượt qua cơn sinh tử, họ đã phá vỡ luân thường đạo lý và trở thành một cặp tình nhân không thể công khai.
Sau chuyện đó, tên cướp đã bắt cóc Nguyễn Kim Châu và Cẩm Nhân lại được thả.
Nguyễn Kim Châu nói: "Cho dù hắn đã bắt cóc ta, nhưng cũng giúp ta nhận ra lòng người. Ngay cả chuyện sống c.h.ế.t ta còn không sợ, thì còn gì phải tính toán những chuyện nhỏ nhặt này nữa?"
Nhưng Cẩm Nhân thì đã làm gì sai mà phải chịu sự tổn thương do cặp đôi này gây ra?
Khi ta nói muốn giao tên cướp cho quan phủ xử lý, ta lại bị khuyên rằng nên rộng lượng và khoan dung. Ngay cả chuyện này, người đời cũng đổ lỗi lên đầu ta, nói rằng ta đã lấy tính mạng ra để ép buộc Thiệu Văn Uyên cứu cháu gái mình.
Nếu không, họ thật sự không thể hiểu nổi, tại sao một trưởng tử nhà Hầu gia chẳng hề quan tâm đến xuất thân của thê tử lại có thể đưa ra một lựa chọn như vậy.
Nhà mẹ đẻ của ta sau nhiều lần bị ta kéo vào rắc rối, dần trở nên lạnh nhạt, cuối cùng cắt đứt hoàn toàn liên hệ.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, ta lại bị cơn ác mộng đeo bám. Trong giấc mơ, ta bị mắc kẹt trên một hòn đảo hoang vu, dòng thủy triều dâng cao dần, cuốn trôi hết mọi thứ xung quanh, cho đến khi chính ta cũng bị nhấn chìm.
Vô số đêm ta thức dậy trong cơn ngạt thở.
Và tất cả những điều này, đều do Hầu phủ, do nhà họ Thiệu mà ra.
Nhưng sắp rồi, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Khi ta cùng quan binh tới được sơn trại, Nguyễn Kim Châu và Cẩm Nhân đều bị trói chặt treo trên bức tường cao.
Thiệu Ninh Khải đã bị trúng một mũi tên.
Thiệu Văn Uyên vẫn như kiếp trước, bắt đầu phát điên, chỉ là hắn chưa kịp nói gì thì ta đã nhanh tay đập hắn bất tỉnh bằng một viên gạch. Ta không thể để hắn tiếp tục làm nhục danh tiết của Cẩm Nhân nữa.
Bọn cướp trong sơn trại còn chưa kịp phản ứng thì đã bị trận mưa tên của quan binh b.ắ.n phủ đầu. Những binh sĩ b.ắ.n cung đều xuất thân từ Thần Cơ Doanh, tài b.ắ.n cung bách phát bách trúng, dễ dàng giải cứu hai nữ quyến an toàn.
Tên cầm đầu bị bắt sống, dù bị tra khảo tàn nhẫn, hắn vẫn không chịu tiết lộ kẻ đứng sau chỉ đạo vụ bắt cóc này là ai.
Ta ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn tên tội phạm đầy m.á.u me và da thịt lởm chởm trước mặt. Bên cạnh ta là kẻ ta đã cài vào sơn trại, giờ đây đã mặc bộ đồ giống như những kẻ trong sơn trại.
Tên cướp này là "nghĩa huynh" của Nguyễn Kim Châu, người mà nàng ta từng quen biết trong việc làm ăn.
Thật là một kẻ "nghĩa khí."
“Đã là người quen cũ của Kim Châu, vậy thì ta sẽ cho ngươi một cái c.h.ế.t nhanh chóng.”
“Bắt cóc thiếu phu nhân của Hầu phủ, cái giá phải trả sẽ rất đắt, chứ không phải thứ dễ dàng có được mà chỉ dựa vào lời hứa hẹn như một trò đùa đấy đâu.”
Tên cướp trợn to mắt, cố giãy giụa trong hơi thở cuối cùng, muốn nói gì đó nhưng miệng hắn chỉ còn lại sự trống rỗng, không phát ra nổi âm thanh nào.
Ta quay sang nhìn người mà ta đã cài vào sơn trại, khen ngợi: “Nhị thiếu phu nhân không hề hấn gì, ngươi làm rất tốt. Về nhà mà sống một cuộc đời giàu có đi.”
Thiệu Ninh Khải vốn đã chinh chiến trên chiến trường, nay lại trúng thêm một mũi tên, sau khi xử lý vết thương sơ sài, hắn được đưa về Hầu phủ.
Lão phu nhân đau lòng đến mức gần như ngất đi, còn Nguyễn Kim Châu thì ôm lấy vết thương của hắn, khóc lóc như hoa lê trong mưa.
Ta nhẹ nhàng an ủi Cẩm Nhân:
"Con chắc hẳn đã sợ hãi rồi. Văn Thịnh nghe tin con bị bắt cóc, mặt mày tái mét, đã nhờ rất nhiều người giúp đỡ, thậm chí còn thỉnh cầu được gặp Thái tử. Nhờ có Giang Thái phó đi cùng mà mới có thể điều động được cấm vệ quân của Đông cung để cứu con."
"Về sau, con chắc chắn sẽ có phúc."
Phủ đệ trở nên hỗn loạn. Khi người hầu báo tin cho ta, phụ tử bọn họ đã rời đi để cứu người.
"Hoảng loạn cái gì? Chuyện lớn như thế này đã báo quan chưa? Mau lấy lệnh bài của Hầu gia đến cầu xin sự bảo hộ từ hoàng cung!"
Thiệu Ninh Khải vừa bị tước quân quyền, nhưng đối với chuyện nhỏ như thế này, hoàng cung chắc chắn sẽ ra tay, vì họ muốn thể hiện rằng không hề "qua cầu rút ván."
Nhìn đám người bối rối trước mặt, ta lại thấy có chút phấn khích.
Cuối cùng, cơ hội đã đến, đúng như kiếp trước, Thiệu Ninh Khải và Nguyễn Kim Châu đã định tình với nhau.
Kiếp trước, cũng chính Nguyễn Kim Châu và Cẩm Nhân bị bắt cóc. Bọn cướp dùng họ để uy h.i.ế.p Thiệu Văn Uyên, buộc hắn phải chịu một mũi tên và chỉ được chọn cứu một người.
Thiệu Văn Uyên không màng đến thê tử mình, chọn cứu biểu muội và hứa rằng sẽ quay lại cứu nàng sau.
Chính Thiệu Ninh Khải đã chịu thay một mũi tên, một mình cứu Nguyễn Kim Châu trở về. Hai người cưỡi chung một con ngựa, m.á.u đỏ thấm đẫm lưng con bạch mã.
Từ đó, Nguyễn Kim Châu hoàn toàn c.h.ế.t tâm với Thiệu Văn Uyên, sau khi cùng Thiệu Ninh Khải vượt qua cơn sinh tử, họ đã phá vỡ luân thường đạo lý và trở thành một cặp tình nhân không thể công khai.
Sau chuyện đó, tên cướp đã bắt cóc Nguyễn Kim Châu và Cẩm Nhân lại được thả.
Nguyễn Kim Châu nói: "Cho dù hắn đã bắt cóc ta, nhưng cũng giúp ta nhận ra lòng người. Ngay cả chuyện sống c.h.ế.t ta còn không sợ, thì còn gì phải tính toán những chuyện nhỏ nhặt này nữa?"
Nhưng Cẩm Nhân thì đã làm gì sai mà phải chịu sự tổn thương do cặp đôi này gây ra?
Khi ta nói muốn giao tên cướp cho quan phủ xử lý, ta lại bị khuyên rằng nên rộng lượng và khoan dung. Ngay cả chuyện này, người đời cũng đổ lỗi lên đầu ta, nói rằng ta đã lấy tính mạng ra để ép buộc Thiệu Văn Uyên cứu cháu gái mình.
Nếu không, họ thật sự không thể hiểu nổi, tại sao một trưởng tử nhà Hầu gia chẳng hề quan tâm đến xuất thân của thê tử lại có thể đưa ra một lựa chọn như vậy.
Nhà mẹ đẻ của ta sau nhiều lần bị ta kéo vào rắc rối, dần trở nên lạnh nhạt, cuối cùng cắt đứt hoàn toàn liên hệ.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, ta lại bị cơn ác mộng đeo bám. Trong giấc mơ, ta bị mắc kẹt trên một hòn đảo hoang vu, dòng thủy triều dâng cao dần, cuốn trôi hết mọi thứ xung quanh, cho đến khi chính ta cũng bị nhấn chìm.
Vô số đêm ta thức dậy trong cơn ngạt thở.
Và tất cả những điều này, đều do Hầu phủ, do nhà họ Thiệu mà ra.
Nhưng sắp rồi, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.
Khi ta cùng quan binh tới được sơn trại, Nguyễn Kim Châu và Cẩm Nhân đều bị trói chặt treo trên bức tường cao.
Thiệu Ninh Khải đã bị trúng một mũi tên.
Thiệu Văn Uyên vẫn như kiếp trước, bắt đầu phát điên, chỉ là hắn chưa kịp nói gì thì ta đã nhanh tay đập hắn bất tỉnh bằng một viên gạch. Ta không thể để hắn tiếp tục làm nhục danh tiết của Cẩm Nhân nữa.
Bọn cướp trong sơn trại còn chưa kịp phản ứng thì đã bị trận mưa tên của quan binh b.ắ.n phủ đầu. Những binh sĩ b.ắ.n cung đều xuất thân từ Thần Cơ Doanh, tài b.ắ.n cung bách phát bách trúng, dễ dàng giải cứu hai nữ quyến an toàn.
Tên cầm đầu bị bắt sống, dù bị tra khảo tàn nhẫn, hắn vẫn không chịu tiết lộ kẻ đứng sau chỉ đạo vụ bắt cóc này là ai.
Ta ngồi trong phòng thẩm vấn, nhìn tên tội phạm đầy m.á.u me và da thịt lởm chởm trước mặt. Bên cạnh ta là kẻ ta đã cài vào sơn trại, giờ đây đã mặc bộ đồ giống như những kẻ trong sơn trại.
Tên cướp này là "nghĩa huynh" của Nguyễn Kim Châu, người mà nàng ta từng quen biết trong việc làm ăn.
Thật là một kẻ "nghĩa khí."
“Đã là người quen cũ của Kim Châu, vậy thì ta sẽ cho ngươi một cái c.h.ế.t nhanh chóng.”
“Bắt cóc thiếu phu nhân của Hầu phủ, cái giá phải trả sẽ rất đắt, chứ không phải thứ dễ dàng có được mà chỉ dựa vào lời hứa hẹn như một trò đùa đấy đâu.”
Tên cướp trợn to mắt, cố giãy giụa trong hơi thở cuối cùng, muốn nói gì đó nhưng miệng hắn chỉ còn lại sự trống rỗng, không phát ra nổi âm thanh nào.
Ta quay sang nhìn người mà ta đã cài vào sơn trại, khen ngợi: “Nhị thiếu phu nhân không hề hấn gì, ngươi làm rất tốt. Về nhà mà sống một cuộc đời giàu có đi.”
Thiệu Ninh Khải vốn đã chinh chiến trên chiến trường, nay lại trúng thêm một mũi tên, sau khi xử lý vết thương sơ sài, hắn được đưa về Hầu phủ.
Lão phu nhân đau lòng đến mức gần như ngất đi, còn Nguyễn Kim Châu thì ôm lấy vết thương của hắn, khóc lóc như hoa lê trong mưa.
Ta nhẹ nhàng an ủi Cẩm Nhân:
"Con chắc hẳn đã sợ hãi rồi. Văn Thịnh nghe tin con bị bắt cóc, mặt mày tái mét, đã nhờ rất nhiều người giúp đỡ, thậm chí còn thỉnh cầu được gặp Thái tử. Nhờ có Giang Thái phó đi cùng mà mới có thể điều động được cấm vệ quân của Đông cung để cứu con."
"Về sau, con chắc chắn sẽ có phúc."