Cẩm Nhân hiểu ra rằng Thiệu Văn Thịnh đã lọt vào mắt xanh của Thái tử, sự sợ hãi của nàng cũng tiêu tan đi hơn một nửa.
"Nhãn quan của cô cô thật tốt, chọn được cho con một vị phu quân đáng tin cậy."
Nguyễn Kim Châu mưu tính thử lòng Thiệu Văn Uyên, và ta cũng tương kế tựu kế thử lòng Thiệu Văn Thịnh.
Việc diện kiến Thái tử là một chuyện, nhưng thuyết phục được Thái tử giúp đỡ lại là một chuyện khác, nhất là động đến cấm vệ quân của Đông cung. Đây là bản lĩnh của chính Thiệu Văn Thịnh, nếu không có tài năng, dù có đổ bao nhiêu nguồn lực cũng chỉ như bùn loãng không thể trát tường.
Đừng hỏi gì cả, nếu có hỏi thì câu trả lời là: đã có tiền lệ rồi.
Lão phu nhân thấy ta bình tĩnh, liền trách mắng:
"Phu quân ngươi bị thương nặng như thế, ngươi lại không rơi lấy một giọt nước mắt. Ngược lại, chỉ lo cho đứa con thứ và cháu gái của mình! Ta thấy ngươi đã bị lòng tham che mờ cả tâm trí, không còn chút tình cảm nào với gia đình này nữa!"
Ta cười nhạt:
"Kim Châu khóc thay con rồi, con muốn khóc cũng không chen vào được."
Mọi người lúc này mới nhận ra, nửa người Nguyễn Kim Châu gần như ngả hẳn vào lòng Thiệu Ninh Khải, trông chẳng khác gì được hắn ôm vào lòng.
Nguyễn Kim Châu giật mình, vội vàng đứng thẳng dậy, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng nhưng nhanh chóng tìm ra cách đối phó:
"Hôm nay con bị kẻ xấu bắt đi, lòng đầy hoảng loạn. Khi thấy Hầu gia bị thương, con chỉ lo ngài gặp chuyện chẳng lành nên chẳng để ý gì đến lễ nghi. Tất cả là lỗi của con, nếu Hầu gia bình an, con nguyện chịu mọi trách phạt!"
Lời nói của nàng ta vô cùng chân thành, bất cứ ai nghe cũng cảm thấy nàng vô tội và đáng thương.
"Đã muốn Hầu gia bình an, sao không nhanh chóng gọi đại phu hay mời Thái y? Mọi người cứ đứng đây thế này, ai không biết còn tưởng đang tổ chức tang lễ nữa chứ, nghe thật xui xẻo!"
"Trên chiến trường, Hầu gia đã trải qua bao hiểm nguy rồi, ta mà cứ khóc lóc lo lắng mãi thì nước mắt đã khô cạn từ lâu!"
Không ai gọi đại phu, chắc hẳn tất cả đều đã thấy vết thương của Thiệu Ninh Khải không có cách nào cứu chữa được.
Lão phu nhân tức đến mức môi run lên, chỉ tay vào ta mà chẳng nói được câu nào.
Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng vết thương của Thiệu Ninh Khải cũng được xử lý ổn thỏa.
Vết thương lần này thực sự nghiêm trọng, dù chỉ là một mũi tên nhưng lại gần tim, cần phải dưỡng thương cẩn thận.
Ta mang thuốc đến, Thiệu Ninh Khải lại nắm lấy tay ta:
"Có phải nàng ghen không?"
Rõ ràng hắn rất thích thú với cảm giác này.
"Ta chưa bao giờ thấy phu nhân căng thẳng đến thế. Kim Châu là mẫu thân của ba đứa con, Văn Uyên thì chẳng ra gì, ta thân là phụ thân của chúng nó cũng không thể bỏ mặc con dâu được. Nếu đến con dâu mình cũng không cứu nổi, chẳng phải khiến người ta cười nhạo Hầu phủ vô dụng sao?"
"Nếu nàng giận ta, đúng là oan uổng cho ta rồi."
Những lời ngọt ngào như thế, nếu không phải ta đã biết hắn và Nguyễn Kim Châu đã có tình ý từ lâu, chắc hẳn ta cũng sẽ bị lừa.
Ta thầm tò mò không biết hai người bọn họ đã qua lại thế nào. Sau khi cho người giám sát, ta phát hiện ra rằng Thiệu Ninh Khải thực sự là một kẻ đa tình.
Hắn dạy Nguyễn Kim Châu cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, còn dẫn nàng đến hoa lâu, lên thuyền ngắm cảnh. Thậm chí họ còn đi dạo trong doanh trại, các binh lính đều tưởng rằng nàng là người tình bí mật của hắn, gọi nàng là "Tiểu phu nhân" của Hầu phủ.
Ta từng muỗng từng muỗng đút thuốc cho hắn:
"Ta biết phu quân và Kim Châu trong sáng, chỉ là ta giận vì nàng đã để phu quân chịu vết thương nặng như thế."
"Ta tự nguyện đi cứu, sao có thể trách Kim Châu được. Mọi người đều nghĩ phu nhân đang ghen tuông, không chừng Kim Châu sẽ bị mang tiếng. Phải nghĩ cách giải thích rõ ràng mới được."
Trong lòng ta cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại chẳng biểu hiện gì:
"Vậy nên ta định để Kim Châu chăm sóc phu quân dưỡng thương. Nàng ấy làm việc chu đáo, lão phu nhân cũng tin tưởng, như vậy nàng sẽ không phải day dứt vì đã để phu quân bị thương nữa."
Vẻ mặt của Thiệu Ninh Khải rạng rỡ vì vui mừng, hắn cố tỏ ra bình tĩnh:
"Như vậy thì tốt, trong sạch thì không cần phải giải thích gì nhiều, phu nhân quả là thông minh hơn người."
Trong sạch tất nhiên không cần phải thanh minh, chỉ có kẻ không trong sạch mới cần phải làm vậy.
"Đừng khen ta vội, chuyện này phu quân nên tự nói với lão phu nhân. Bà ấy đức cao vọng trọng, có bà ra lệnh thì ai cũng sẽ nghe theo mà không nghi ngờ gì."
Lão phu nhân mà đức cao vọng trọng gì chứ. Đời trước bà đã nhắm mắt làm ngơ trước tất cả những gì Thiệu Ninh Khải làm. Dù có phát hiện ra cũng chỉ bao che, dung túng cho hắn mà thôi.
Cái c.h.ế.t của ta không thể không kể đến sự góp phần của bà.
Trong gia tộc của bà, có người từng vào cung làm cung nữ, và chính loại thuốc độc gây suy kiệt tâm mạch ấy cũng xuất phát từ trong cung.
Giờ là lúc bà góp chút công sức cho cái c.h.ế.t của con trai mình rồi.
"Nhãn quan của cô cô thật tốt, chọn được cho con một vị phu quân đáng tin cậy."
Nguyễn Kim Châu mưu tính thử lòng Thiệu Văn Uyên, và ta cũng tương kế tựu kế thử lòng Thiệu Văn Thịnh.
Việc diện kiến Thái tử là một chuyện, nhưng thuyết phục được Thái tử giúp đỡ lại là một chuyện khác, nhất là động đến cấm vệ quân của Đông cung. Đây là bản lĩnh của chính Thiệu Văn Thịnh, nếu không có tài năng, dù có đổ bao nhiêu nguồn lực cũng chỉ như bùn loãng không thể trát tường.
Đừng hỏi gì cả, nếu có hỏi thì câu trả lời là: đã có tiền lệ rồi.
Lão phu nhân thấy ta bình tĩnh, liền trách mắng:
"Phu quân ngươi bị thương nặng như thế, ngươi lại không rơi lấy một giọt nước mắt. Ngược lại, chỉ lo cho đứa con thứ và cháu gái của mình! Ta thấy ngươi đã bị lòng tham che mờ cả tâm trí, không còn chút tình cảm nào với gia đình này nữa!"
Ta cười nhạt:
"Kim Châu khóc thay con rồi, con muốn khóc cũng không chen vào được."
Mọi người lúc này mới nhận ra, nửa người Nguyễn Kim Châu gần như ngả hẳn vào lòng Thiệu Ninh Khải, trông chẳng khác gì được hắn ôm vào lòng.
Nguyễn Kim Châu giật mình, vội vàng đứng thẳng dậy, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng nhưng nhanh chóng tìm ra cách đối phó:
"Hôm nay con bị kẻ xấu bắt đi, lòng đầy hoảng loạn. Khi thấy Hầu gia bị thương, con chỉ lo ngài gặp chuyện chẳng lành nên chẳng để ý gì đến lễ nghi. Tất cả là lỗi của con, nếu Hầu gia bình an, con nguyện chịu mọi trách phạt!"
Lời nói của nàng ta vô cùng chân thành, bất cứ ai nghe cũng cảm thấy nàng vô tội và đáng thương.
"Đã muốn Hầu gia bình an, sao không nhanh chóng gọi đại phu hay mời Thái y? Mọi người cứ đứng đây thế này, ai không biết còn tưởng đang tổ chức tang lễ nữa chứ, nghe thật xui xẻo!"
"Trên chiến trường, Hầu gia đã trải qua bao hiểm nguy rồi, ta mà cứ khóc lóc lo lắng mãi thì nước mắt đã khô cạn từ lâu!"
Không ai gọi đại phu, chắc hẳn tất cả đều đã thấy vết thương của Thiệu Ninh Khải không có cách nào cứu chữa được.
Lão phu nhân tức đến mức môi run lên, chỉ tay vào ta mà chẳng nói được câu nào.
Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng vết thương của Thiệu Ninh Khải cũng được xử lý ổn thỏa.
Vết thương lần này thực sự nghiêm trọng, dù chỉ là một mũi tên nhưng lại gần tim, cần phải dưỡng thương cẩn thận.
Ta mang thuốc đến, Thiệu Ninh Khải lại nắm lấy tay ta:
"Có phải nàng ghen không?"
Rõ ràng hắn rất thích thú với cảm giác này.
"Ta chưa bao giờ thấy phu nhân căng thẳng đến thế. Kim Châu là mẫu thân của ba đứa con, Văn Uyên thì chẳng ra gì, ta thân là phụ thân của chúng nó cũng không thể bỏ mặc con dâu được. Nếu đến con dâu mình cũng không cứu nổi, chẳng phải khiến người ta cười nhạo Hầu phủ vô dụng sao?"
"Nếu nàng giận ta, đúng là oan uổng cho ta rồi."
Những lời ngọt ngào như thế, nếu không phải ta đã biết hắn và Nguyễn Kim Châu đã có tình ý từ lâu, chắc hẳn ta cũng sẽ bị lừa.
Ta thầm tò mò không biết hai người bọn họ đã qua lại thế nào. Sau khi cho người giám sát, ta phát hiện ra rằng Thiệu Ninh Khải thực sự là một kẻ đa tình.
Hắn dạy Nguyễn Kim Châu cưỡi ngựa, b.ắ.n cung, còn dẫn nàng đến hoa lâu, lên thuyền ngắm cảnh. Thậm chí họ còn đi dạo trong doanh trại, các binh lính đều tưởng rằng nàng là người tình bí mật của hắn, gọi nàng là "Tiểu phu nhân" của Hầu phủ.
Ta từng muỗng từng muỗng đút thuốc cho hắn:
"Ta biết phu quân và Kim Châu trong sáng, chỉ là ta giận vì nàng đã để phu quân chịu vết thương nặng như thế."
"Ta tự nguyện đi cứu, sao có thể trách Kim Châu được. Mọi người đều nghĩ phu nhân đang ghen tuông, không chừng Kim Châu sẽ bị mang tiếng. Phải nghĩ cách giải thích rõ ràng mới được."
Trong lòng ta cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại chẳng biểu hiện gì:
"Vậy nên ta định để Kim Châu chăm sóc phu quân dưỡng thương. Nàng ấy làm việc chu đáo, lão phu nhân cũng tin tưởng, như vậy nàng sẽ không phải day dứt vì đã để phu quân bị thương nữa."
Vẻ mặt của Thiệu Ninh Khải rạng rỡ vì vui mừng, hắn cố tỏ ra bình tĩnh:
"Như vậy thì tốt, trong sạch thì không cần phải giải thích gì nhiều, phu nhân quả là thông minh hơn người."
Trong sạch tất nhiên không cần phải thanh minh, chỉ có kẻ không trong sạch mới cần phải làm vậy.
"Đừng khen ta vội, chuyện này phu quân nên tự nói với lão phu nhân. Bà ấy đức cao vọng trọng, có bà ra lệnh thì ai cũng sẽ nghe theo mà không nghi ngờ gì."
Lão phu nhân mà đức cao vọng trọng gì chứ. Đời trước bà đã nhắm mắt làm ngơ trước tất cả những gì Thiệu Ninh Khải làm. Dù có phát hiện ra cũng chỉ bao che, dung túng cho hắn mà thôi.
Cái c.h.ế.t của ta không thể không kể đến sự góp phần của bà.
Trong gia tộc của bà, có người từng vào cung làm cung nữ, và chính loại thuốc độc gây suy kiệt tâm mạch ấy cũng xuất phát từ trong cung.
Giờ là lúc bà góp chút công sức cho cái c.h.ế.t của con trai mình rồi.