Hôm sau, lão phu nhân ngang ngược thông báo với mọi người rằng từ nay về sau, Thiệu Ninh Khải sẽ chuyển đến viện của bà để dưỡng thương, tiện cho việc chăm sóc. Chuyện lão phu nhân không thích ta và luôn thiên vị Nguyễn Kim Châu là điều ai cũng biết. Vì thế, chẳng ai cảm thấy bất hợp lý cả, vì suy cho cùng, con trai con dâu hầu hạ cha mẹ chồng là chuyện nên làm. Hơn nữa, dưỡng thương ở viện của lão phu nhân còn là cách tránh bị người ngoài nghi ngờ.
Thiệu Ninh Khải rõ ràng đã tự tạo thêm một lớp bảo vệ cho bản thân. Điều này chỉ khiến cho việc họ gặp gỡ lén lút trở nên thoải mái hơn. Rất tốt, viện của lão phu nhân giờ đây đã trở thành nơi nuôi dưỡng tình cảm vụng trộm của họ. Giờ chỉ còn chờ xem khi nào đứa con ngốc của ta phát hiện ra sự thật mà thôi.
Đúng lúc ấy, Thiệu Văn Thịnh cũng trở thành khách quý của Thái tử. Vốn thông minh sẵn, lại được danh sư dạy dỗ, trước đó đã có không ít người ngỏ lời mời chào hắn. Thế nhưng, dù gặp vận may lớn, hắn vẫn không hề tự mãn, còn đặc biệt đến hỏi ý kiến ta trước khi đưa ra lựa chọn.
Dù triều đình đã lập Thái tử, nhưng Đông Cung lại tỏ ra bình thường, trong khi mấy hoàng tử tài năng khác vẫn đang nhăm nhe ngôi báu.
"Con chỉ biết rằng khi mọi việc còn chưa ngã ngũ, thì chính thống vẫn là chuẩn xác nhất. Trước đó, Thái tử mời con ở lại dùng bữa, con thấy Đông Cung rất tiết kiệm và giản dị. Thái tử dùng bát gỗ ăn cơm, Thái tử phi không đeo trang sức vàng bạc, ngay cả mấy tiểu hoàng tử cũng ăn hết sạch hạt cơm trong bát."
"Bây giờ thiên hạ thái bình, Thái tử lòng dạ nhân hậu, quan tâm đến bá tánh. Nếu sau này ngài đăng cơ, chắc chắn sẽ trở thành một vị quân chủ nhân từ và giữ vững giang sơn."
Ta gật đầu, trong lòng thấy rất hài lòng, con mắt nhìn người của hắn không sai. Chỉ là hắn vẫn còn đánh giá quá thấp vị Thái tử này, ai mà biết được sự bình thường ấy có phải là để dưỡng sức chờ thời hay không?
Không sao, sau này làm quan, sẽ có thầy dạy bảo hắn.
"Con đã có quyết định rồi thì còn hỏi ta làm gì? Chỉ cần không thẹn với lòng, con cứ mạnh dạn mà làm."
"Con còn non nớt, rất cần mẫu thân chỉ dạy thêm. Có lời này của mẫu thân, con mới dám yên tâm mà làm."
Đứa trẻ này, càng ngày càng giống như con đẻ của ta vậy. Nhìn kỹ lại, giờ đây trông nó cũng có phần giống ta.
Vào một buổi sáng, Thiệu Văn Uyên xông vào sảnh đường của ta, gương mặt đầy giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu.
"Mẫu thân, mau cùng ta đi bắt gian!"
Ta khẽ nhíu mày, giọng điềm tĩnh: “Ngươi vội vã thế này là định bắt gian ai? Hãy nói rõ mọi chuyện rồi hẵng đi!"
Thiệu Văn Uyên, giọng run rẩy: "Hôm nay ta được nghỉ, định đến dỗ dành Kim Châu vì những ngày qua nàng ấy chăm sóc phụ thân mà mệt mỏi. Ai ngờ lại thấy nàng ta ngồi trên đùi phụ thân, hai người thân mật không thể tả!"
"Ta cứ thắc mắc sao nàng ấy mãi không về phòng. Tưởng là vì còn giận chuyện hôm đó ta không cứu nàng, hóa ra là có kẻ khác dỗ dành rồi!"
Ta vẫn bình thản, tay nhẹ nhàng khuấy lớp tro hương, mắt không thèm ngẩng lên: "Ngươi có làm ầm ĩ lên chưa?"
"Vì tổ mẫu đang ngủ trưa, viện bà yên tĩnh, con không tiện làm kinh động ai. Ai mà ngờ giữa ban ngày ban mặt bọn họ lại ngang nhiên làm việc bỉ ổi thế này, đến cửa cũng chẳng thèm đóng!"
Việc này chỉ chứng tỏ một điều, tất cả những người trong viện của lão phu nhân đều biết rồi.
"Bắt kẻ trộm phải có tang vật, bắt gian phải có chứng cứ rõ ràng. Ngươi phải bắt được tận tay, chứng cứ phải thuyết phục thì lời nói mới có giá trị."
"Nhưng nhỡ đâu nàng ấy chỉ vô tình ngã vào thì sao? Đừng nghi ngờ vớ vẩn. Viện của lão phu nhân làm gì có chuyện như vậy chứ!"
Thiệu Văn Uyên giận dữ rời đi: "Ta nói thật mà! Ta sẽ khiến người thấy rõ bộ mặt thật của phụ thân! Ta không tin đôi cẩu nam nữ này chỉ dừng lại ở một lần!"
Lần đầu tiên, ta thấy hắn cũng không hoàn toàn vô dụng. Hắn còn biết bắt gian nữa! Cố lên con trai, mẫu thân ủng hộ con!
Phải công nhận, Thiệu Văn Uyên rất giỏi trong việc bắt gian.
Khi người hầu tới mời ta đến viện của hắn, quần áo vứt lung tung khắp nơi, chiếc yếm của Nguyễn Kim Châu thậm chí còn mắc trên thắt lưng của Thiệu Ninh Khải. Đây là sự kết hợp cố định sao?
Những ngày gần đây, Thiệu Văn Uyên luôn theo sát thê tử, dù nàng đi đâu hắn cũng đi theo, nói rằng bản thân được nghỉ nên muốn ở cạnh nàng. Hắn không cho họ cơ hội ở riêng, hôm nay giả vờ đi làm nhưng thực chất lại nấp trong góc chờ thời cơ. Thậm chí, hắn còn đưa đám trẻ con đến viện của lão phu nhân để chơi, chặn hết mọi đường của hai người kia.
Và đúng là hắn đã thành công lớn.
Hắn mời lão phu nhân và ta đến, tóm gọn đôi gian phu dâm phụ ngay trên giường.
Sắc mặt Thiệu Ninh Khải xanh mét, Nguyễn Kim Châu co ro run rẩy trong góc giường.
Thiệu Ninh Khải rõ ràng đã tự tạo thêm một lớp bảo vệ cho bản thân. Điều này chỉ khiến cho việc họ gặp gỡ lén lút trở nên thoải mái hơn. Rất tốt, viện của lão phu nhân giờ đây đã trở thành nơi nuôi dưỡng tình cảm vụng trộm của họ. Giờ chỉ còn chờ xem khi nào đứa con ngốc của ta phát hiện ra sự thật mà thôi.
Đúng lúc ấy, Thiệu Văn Thịnh cũng trở thành khách quý của Thái tử. Vốn thông minh sẵn, lại được danh sư dạy dỗ, trước đó đã có không ít người ngỏ lời mời chào hắn. Thế nhưng, dù gặp vận may lớn, hắn vẫn không hề tự mãn, còn đặc biệt đến hỏi ý kiến ta trước khi đưa ra lựa chọn.
Dù triều đình đã lập Thái tử, nhưng Đông Cung lại tỏ ra bình thường, trong khi mấy hoàng tử tài năng khác vẫn đang nhăm nhe ngôi báu.
"Con chỉ biết rằng khi mọi việc còn chưa ngã ngũ, thì chính thống vẫn là chuẩn xác nhất. Trước đó, Thái tử mời con ở lại dùng bữa, con thấy Đông Cung rất tiết kiệm và giản dị. Thái tử dùng bát gỗ ăn cơm, Thái tử phi không đeo trang sức vàng bạc, ngay cả mấy tiểu hoàng tử cũng ăn hết sạch hạt cơm trong bát."
"Bây giờ thiên hạ thái bình, Thái tử lòng dạ nhân hậu, quan tâm đến bá tánh. Nếu sau này ngài đăng cơ, chắc chắn sẽ trở thành một vị quân chủ nhân từ và giữ vững giang sơn."
Ta gật đầu, trong lòng thấy rất hài lòng, con mắt nhìn người của hắn không sai. Chỉ là hắn vẫn còn đánh giá quá thấp vị Thái tử này, ai mà biết được sự bình thường ấy có phải là để dưỡng sức chờ thời hay không?
Không sao, sau này làm quan, sẽ có thầy dạy bảo hắn.
"Con đã có quyết định rồi thì còn hỏi ta làm gì? Chỉ cần không thẹn với lòng, con cứ mạnh dạn mà làm."
"Con còn non nớt, rất cần mẫu thân chỉ dạy thêm. Có lời này của mẫu thân, con mới dám yên tâm mà làm."
Đứa trẻ này, càng ngày càng giống như con đẻ của ta vậy. Nhìn kỹ lại, giờ đây trông nó cũng có phần giống ta.
Vào một buổi sáng, Thiệu Văn Uyên xông vào sảnh đường của ta, gương mặt đầy giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu.
"Mẫu thân, mau cùng ta đi bắt gian!"
Ta khẽ nhíu mày, giọng điềm tĩnh: “Ngươi vội vã thế này là định bắt gian ai? Hãy nói rõ mọi chuyện rồi hẵng đi!"
Thiệu Văn Uyên, giọng run rẩy: "Hôm nay ta được nghỉ, định đến dỗ dành Kim Châu vì những ngày qua nàng ấy chăm sóc phụ thân mà mệt mỏi. Ai ngờ lại thấy nàng ta ngồi trên đùi phụ thân, hai người thân mật không thể tả!"
"Ta cứ thắc mắc sao nàng ấy mãi không về phòng. Tưởng là vì còn giận chuyện hôm đó ta không cứu nàng, hóa ra là có kẻ khác dỗ dành rồi!"
Ta vẫn bình thản, tay nhẹ nhàng khuấy lớp tro hương, mắt không thèm ngẩng lên: "Ngươi có làm ầm ĩ lên chưa?"
"Vì tổ mẫu đang ngủ trưa, viện bà yên tĩnh, con không tiện làm kinh động ai. Ai mà ngờ giữa ban ngày ban mặt bọn họ lại ngang nhiên làm việc bỉ ổi thế này, đến cửa cũng chẳng thèm đóng!"
Việc này chỉ chứng tỏ một điều, tất cả những người trong viện của lão phu nhân đều biết rồi.
"Bắt kẻ trộm phải có tang vật, bắt gian phải có chứng cứ rõ ràng. Ngươi phải bắt được tận tay, chứng cứ phải thuyết phục thì lời nói mới có giá trị."
"Nhưng nhỡ đâu nàng ấy chỉ vô tình ngã vào thì sao? Đừng nghi ngờ vớ vẩn. Viện của lão phu nhân làm gì có chuyện như vậy chứ!"
Thiệu Văn Uyên giận dữ rời đi: "Ta nói thật mà! Ta sẽ khiến người thấy rõ bộ mặt thật của phụ thân! Ta không tin đôi cẩu nam nữ này chỉ dừng lại ở một lần!"
Lần đầu tiên, ta thấy hắn cũng không hoàn toàn vô dụng. Hắn còn biết bắt gian nữa! Cố lên con trai, mẫu thân ủng hộ con!
Phải công nhận, Thiệu Văn Uyên rất giỏi trong việc bắt gian.
Khi người hầu tới mời ta đến viện của hắn, quần áo vứt lung tung khắp nơi, chiếc yếm của Nguyễn Kim Châu thậm chí còn mắc trên thắt lưng của Thiệu Ninh Khải. Đây là sự kết hợp cố định sao?
Những ngày gần đây, Thiệu Văn Uyên luôn theo sát thê tử, dù nàng đi đâu hắn cũng đi theo, nói rằng bản thân được nghỉ nên muốn ở cạnh nàng. Hắn không cho họ cơ hội ở riêng, hôm nay giả vờ đi làm nhưng thực chất lại nấp trong góc chờ thời cơ. Thậm chí, hắn còn đưa đám trẻ con đến viện của lão phu nhân để chơi, chặn hết mọi đường của hai người kia.
Và đúng là hắn đã thành công lớn.
Hắn mời lão phu nhân và ta đến, tóm gọn đôi gian phu dâm phụ ngay trên giường.
Sắc mặt Thiệu Ninh Khải xanh mét, Nguyễn Kim Châu co ro run rẩy trong góc giường.