Sau một lúc Bạch Cúc ngừng khóc, cô lại ngồi xuống gốc cây và đọc chữ trên những chiếc lá khô.
Hi vọng thứ cô đang đọc là một cuốn sách, chứ không phải những bản án tử.
Hồng Hoa lại gần bờ hồ, cô ném những quả cầu ánh sáng xuống hồ và nhìn nước văng tung tóe.
Lâu Lâu nàng lại mỉm cười.
Có lẽ đối với nàng thì trò chơi này thật thú vị.
Bỗng một khe nứt không gian hiện ra, Tử Tinh xuất hiện từ phía bên kia khe nứt, đằng sau cô là xác chết của vô số thực vật và côn trùng khổng lồ.
Cô đi qua, ngay lập tức khe nứt đóng lại.
Cánh tay trái của cô đã biến mất, bây giờ giống như có một cành cây gãy mọc ra từ vai nàng.
"Chị không sao chứ!" - Hồng Hoa hét lên và chạy về phía chị mình.
"Tinh Hoa Sự Sống!" - Hồng Hoa ngưng tụ một giọt sương màu xanh trên bàn tay, giọt sướng lớn dần, sau đó nó bay về phía cánh tay bị gãy của Tử Tinh.
Cành cây bị gãy nhanh chóng đâm chồi nảy nở và mọc dài ra, cuối cùng biến thành một cánh tay như cũ.
"Lỗ hổng sao rồi chị?" - Bạch Cúc hỏi.
"Chị đã đóng nó rồi, lỗ hổng này xuất hiện ngay trong tộc của chúng ta, rất nhiều cổ thụ và hoa yêu đã chết, nhưng may mắn là chị đã đóng được nó." - Tử Tinh nhẹ nhàng trả lời, trên mặt cô còn vương hai giọt lệ.
"Sao cái lỗ hổng này không xuất hiện ở chỗ lũ Thánh Trùng nhỉ? Lần nào cũng toàn xuất hiện ở chỗ chúng ta." Bạch Cúc nói với giọng buồn bả.
Chắc nàng đang cảm thấy rất buồn khi nghe tin nhiều đồng tộc tử trận.
"Chiến tranh thật thảm khốc!"
Không gian chìm vào im lặng.
Tỗi chẳng biết nói gì ngoài lặng lẽ nhìn họ.
"Này Máu Xấu, tôi phải đi lấy mật hoa, cậu muốn đi theo tôi không." - Tử Tinh đột ngột nói và nhìn về phía tôi.
Tôi cứ tưởng họ quên tôi rồi chứ.
"Tất nhiên, thưa nữ vương." – Tôi kính cẩn trả lời.
Giờ tôi đã biết cô ấy là nữ hoàng của chủng tộc hoa yêu, tốt nhất là nên lễ phép với nàng.
"Cậu không cần gọi tôi là nữ vương đâu, cậu đâu phải đồng tộc của tôi, cứ tiếp tục gọi tôi là Tử Tinh đi." - Cô ấy mỉm cười dịu dàng và nói.
Cô ấy búng tay, hai chiếc lá của một cành hoa bỗng biến lớn, đan xen vào nhau thành một cái bát lớn.
"Theo tôi nào!" - Cô ấy nói rồi đi.
Tôi cầm lấy cái bát và đi theo nàng.
Tử Tinh bay cách mặt đất khoảng cm, cô ấy lướt đi trên những cách hoa, những làn gió thổi làn váy của nàng bay phất phơ.
Nàng giống như đang múa giữa những bông hoa trên cánh đồng vậy.
Còn tôi thì phải rất vất vả mới theo kịp nàng, bởi vì tôi không dám dẫm vào mấy bông hoa, nếu tôi dẫm chết bất cứ cây nào thì họ sẽ ghét tôi mất.
Vừa nhảy giữa những khoảng trống vừa cố gắng bắt kịp nàng.
Cuối cùng chúng tôi đi tới giữa cánh đồng hoa phía nam, ở đây toàn hoa hồng.
Nàng đứng trên cao và bắt đầu múa, những bông hoa phía dưới cũng múa cùng nàng.
Từng giọt sương bay lên và múa trong gió.
Những tia sang chiếu qua những giọt sương, phản chiếu thành những sắc cầu vồng.
Tử Tinh múa giữa khung cảnh tươi đẹp đó, nhịp điều của nàng uyển chuyển và duyên dáng.
Tôi như mê như say nhìn ngắm nàng suốt một lúc lâu.
Cuối cùng điệu múa cũng kết thúc, các giọt mật hoa đã ngưng tụ thành một khối cầu và bay về phía tôi.
Tôi dùng cái bát hứng lấy nó, có lẽ hôm nay chúng tôi sẽ ăn mật hoa hồng.
"Tốt, chúng ta về thôi." -Giọng nói dịu dàng của nàng vang lên.
Nhìn bóng dáng nàng lướt bay trên những cánh hoa, tôi cố gắng bắt kịp nhưng lần này thất bại, nếu tôi di chuyển quá nhanh thì mật sẽ đổ hết.
Vậy là tôi đành đi từ từ trở về.
Khi tôi trở về thì Tử Tinh đã đi vào nhà.
"Cậu chậm quá đấy, vào đây giúp tôi chuẩn bị bữa ăn nào." - Tiếng của Tử Tinh vọng ra từ trong nhà.
Tôi nhanh chóng đem bát mật hoa vào bếp.
Bây giờ Tử Tinh mặc một bộ váy ngắn, tôi có thể nhìn thấy cơ thể nàng qua cổ áo.
Chắc nàng mặc như vậy để dễ nấu nướng.
Tôi đưa bát mật cho nàng.
Nàng phất tay và khối mật bay lên, sau đó nàng bắt đầu nhào nặn nó, khối mật liên tục thay đổi hình dạng khi bị nàng nhào nặn, cuối cùng nó co dần lại và biến thành một khối đường.
Nàng bứt một khối đường nhỏ và bắt đầu nặn nó thành hình bông hoa.
Tôi cũng bắt chước nàng, cũng bứt một khối mật nhỏ rồi cố gắng nặn nó.
Sau một lúc thì cũng có kết quả.
Nàng tạo ra một bông hoa hồng xinh đẹp, còn của tôi thì vẫn là cục đường.
"Hì Hì, bông hoa của cậu đẹp đấy." - Nàng cười trêu chọc tôi, nụ cười đó thật đẹp.
Tôi bỗng muốn ôm lấy nàng, nhưng tôi chợt rùng mình, nàng là Hoa Yêu Vương chứ không phải một cô gái bình thường.
Nên tôi kiềm chế những cảm xúc của mình.
Và tiếp tục nặn kẹo hoa.
Cuối cùng thì chúng tôi cũng nặn xong đống mật, những bông hoa của nàng thì tuyệt đẹp, còn hoa của tôi thì chẳng giống hoa tí nào, chúng vẫn là những cục đường xấu xí.
"Đừng lo Máu Xấu, tôi sẽ giúp cậu." - Sau đó nàng vỗ tay, những cục đường của tôi cũng biến thành những bông hoa.
"Ơ! Thế sao ngay từ đầu Tử Tinh không nặn hoa bằng ma thuật mà lại nặn bằng tay." - Tôi thắc mắc.
"Vì đó là sở thích của tôi, tôi thích nấu ăn." - Nàng cười trả lời.
"Giờ cậu gọi Bạch Cúc và Hồng Hoa vào ăn kẹo đi." - Tử Tinh nói.
Tôi đi ra ngoài tìm Bạch Cúc trước.
Khuôn mặt nàng lại trở nên lạnh lẽo, tôi có cảm giác không khí xung quanh nàng đang đóng bang, nàng đang đọc các bản án.
"Bạch Cúc, sao cô không trục xuất những kẻ phạm tội ra khỏi tộc mà phải giết họ vậy." - Tôi hỏi nàng.
"Họ nắm giữ nhiều bí mật của tộc, nếu trục xuất họ thì những bí mật đó sẽ lọt vào tay các tộc khác, chúng tôi có thể bị diệt tộc." - Bạch Cúc trả lời.
"Vậy cô có thể giam cầm họ mà."
"Anh không thể giam cầm một thứ không tồn tại được, chúng tôi chỉ là ảo ảnh."
Tôi không hiểu câu trả lời của nàng, sao họ lại là ảo ảnh được nhỉ.
Mình cảm nhận rõ được sự tồn tại của họ mà.
"À! Tôi nhắc lại, tránh xa Hồng Hoa ra, con bé không như anh nghĩ đâu." - Nàng nhắc nhở tôi.
"Tôi sẽ nhớ nó, bữa ăn đã sẵn sàng, mời tiểu thư vào dùng bữa." - Tôi cúi người xuống và trịnh trọng mời cô ấy, hy vọng trò đùa này sẽ làm cô ấy cười.
Nhưng cô ấy không cảm thấy buồn cười, cô vẫn giữ khuôn mặt lạnh lẽo và đi vào nhà.
Tôi ra bờ hồ tìm Hồng Hoa.
"Em làm gì vậy?" - Tôi hỏi nàng.
"Em đang nhìn ngắm thế giới thay đổi." Nàng cười trả lời.
Tôi nhìn xung quanh.
"Thế giới này đâu thay đổi gì đâu."
"Dưới hồ nước cơ." - Nàng chỉ tay xuống mặt hồ.
Dưới đó là cảnh của một nhóm thợ săn đang săn một con sâu, con sâu rất mạnh, nhưng dựa vào phối hợp ăn ý nhóm thợ săn đã hạ gục nó.
"Tủm!" - Nàng ném một quả cầu ánh sáng xuống hồ, hình ảnh trong hồ thay đổi.
Nó biến thành một con phố sầm uất, những ma nhân rao bán và cò kè mặc cả với nhau.
"Tủm!" – Mặt hồ lại thay đổi.
Hình ảnh trong hồ hiện lên một cửa tiệm quần áo, bên trong là vô số những bộ váy xinh đẹp dành cho phái nữ.
"Ước gì em có thể ra thế giới bên ngoài." - Cô bé nói.
"Em chưa rời khỏi đây bao giờ sao." - Tôi hỏi nàng.
"Cả chị Bạch Cúc cũng chưa bao giờ ra khỏi đây, chỉ mình chị Tử Tinh là có thể ra khỏi thế giới này."
"Vậy anh là người đầu tiên tới đây sao."
"Đúng vậy, anh là người duy nhất, em sẽ không để anh rời khỏi đây đâu, anh sẽ phải ở đây mãi mãi." - Nàng nói và nắm lấy tay tôi, bỗng nhiên tôi thấy nàng là lạ.
"Ừm! Bữa ăn đã sẵn sàng, xin mời tiểu thư vào dùng bữa." - Tôi mời nàng một cách trịnh trọng.
" Mình đi thôi " nàng cười trả lời tôi.
“Cuối cùng trò đùa của mình cũng có tác dụng.”