Chương
Diệp Viễn thoải mái như không có gì đứng đó, vẻ mặt đầy cười cợt.
Thượng Quan Ngọc cũng không nói lời vô nghĩa nữa, phất trần trong tay vung lên.
Cây phất trần đó như vật sống, lại quét về phía cổ Diệp Viễn.
“Keng!”
Lại là một âm thanh như va vào kim loại nặng nề vang lên.
Phất trần của Thượng Quan Ngọc vẫn không thể tạo thành bất kỳ thương tổn gì cho Diệp Viễn.
Vài phút sau đó, Thượng Quan Ngọc điên cuồng tấn công Diệp Viễn.
Anh cũng không hề tránh né, cứ thoải mái như nước chảy mây trôi đứng đó.
Chịu những đòn tấn công điên cuồng của Thượng Quan Ngọc.
Như cái mai rùa không thể phá vỡ, thoải mái mặc cho Thượng Quan Ngọc tung ra bất kỳ chiêu nào, anh vẫn đứng đó bất động.
Chẳng mấy chốc, dưới chân Diệp Viễn đã bị những đòn tấn công của Thượng Quan Ngọc đánh cho tan tác, bụi mù bay tứ tung, cát đá văng xa.
Anh thì chẳng tổn hao lông tóc gì.
“Ranh con này đang muốn dùng đòn tấn công của Thượng Quan Ngọc để rèn luyện cơ thể!”
Ngay sau đó, đám Cổ Thông Thiên đã nhẫn ra điều gì.
Đúng vậy, Diệp Viễn đang muốn mượn đòn tấn công của Thượng Quan Ngọc để rèn luyện cơ thể mình.
Bấy giờ, Thượng Quan Ngọc cũng nhận ra mục đích của Diệp Viễn bèn dừng tay lại.
Ông ta tấn công lâu như vậy vẫn không thể làm gì được cơ thể cứng răn như mai rùa của Diệp Viễn.
Ngược lại còn bị anh lợi dụng để trèn luyện cơ thể mình, điều đó khiến Thượng Quan Ngọc có chút khó chịu.
“Đạo trưởng Thượng Quan, nếu không tấn công được cơ thể anh ta thì chi bằng rót nội khí vào trong cơ thể kia để phá hủy nội tạng!”
Một trưởng lão bên cạnh cậu Vu lên tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai Thượng Quan Ngọc một câu.
Đại trưởng lão nhắc nhở, nhất thời khiến hai mắt Thượng Quan Ngọc sáng ngời.
Lúc nãy ông ta một lòng muốn giết chết Diệp Viễn nên quên mất cách để giải quyết một đại sư khổ luyện.
Muốn giải quyết một đại sư khổ luyện, nếu không thể phá được phòng ngự của cơ thể cứng rắn kia, thì có thể tấn công từ bên trong.
Cơ thể của đại sư khổ luyện vô cùng biến thái, nhưng nội tạng lại không có nội khí bảo vệ, cực kỳ yếu ớt.
Bên ngoài nạm vàng, bên trong thối rữa.
Những lời đó là để miêu tả một đại sư khổ luyện.
Đó cũng là nhược điểm chí mạng nhất của đại sư khổ luyện.
Thấy Thượng Quan Ngọc dừng tay, Thẩm Tiểu Tiểu bèn lo lắng hỏi.
“Chị Hứa, Diệp Viễn đã thắng chưa?”
“Chắc là chưa!”, Hứa Gia Di đờ đẫn lắc đầu.
Bấy giờ, lòng cô ta lại chìm trong chấn động vì sự mạnh mẽ của Diệp Viễn.