Chương
Cứ tưởng Diệp Viễn chỉ là một võ giả cảnh giới Đại Tông Sư, bây giờ xem ra Diệp Viễn không phải, mà anh là một đại sư khổ luyện có thể sánh ngang với một Thánh Giả.
Tuy cô ta không hiểu nhiều về đại sư khổ luyện, nhưng thấy Thượng Quan Ngọc đánh lâu như vậy vẫn không thể tổn thương Diệp Viễn.
Có thể thấy Diệp Viễn mạnh đến mức nào.
Mà Tô Minh bên cạnh thấy Thượng Quan Ngọc không thể giết chết Diệp Viễn thì anh ta cảm thấy vô cùng khó chịu, tức tối oán trách.
“Sao đạo trưởng Thượng Quan này lại yếu như vậy, còn chẳng thể giết nổi một Diệp Viễn!”
“Bốp!”
Nhưng Tô Minh vừa mới nói xong thì mặt đã bị Hứa Gia Di hung hăng tát cho một cái.
“Chán sống rồi đúng không?”
Lúc này Tô Minh mới chợt phản ứng lại, nhìn thấy ánh mắt đầy khó chịu của những người xung quanh.
Anh ta lập tức sợ tới mức co rụt cổ lại, trốn sau lưng Hứa Xương Thịnh.
“Ranh con, cậu rất mạnh, có thể nói là đã luyện cơ thể cứng rắn như mai rùa, nhưng suy cho cùng vẫn không thể điều khiển được nội khí”.
“Bây giờ, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là sự lợi hại của một võ giả nội khí!”
Lúc này, trong sân chỉ có giọng nói của Thượng Quan Ngọc.
Đám Thẩm Tiểu Tiểu là những người đầu tiên nhìn vào giữa.
Chỉ thấy cơ thể Thượng Quan Ngọc bùng lên nội khí mãnh liệt, không ngừng ngưng tụ.
Sau đó, chỉ thấy Thượng Quan Ngọc tiện tay chỉ một cái, thứ khí ngưng tụ thành một đoàn, như ánh trăng rực rỡ ánh sáng.
“Đi!”
Cùng với mệnh lệnh của Thượng Quan Ngọc, nội khí nhanh chóng nhắm về phía Diệp Viễn.
Thượng Quan Ngọc nghe lời đề nghị của đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo.
Muốn dùng nội khí xâm nhập vào cơ thể Diệp Viễn để phá hủy lục phủ ngũ tạng của anh.
Mà Diệp Viễn thì vẫn bình tĩnh đứng yên đó, không hề né tránh, mặc cho nội khí bao trùm lấy cơ thể mình.
Sau khi nội khí bao trùm lấy Diệp Viễn, thì khóe miệng Thượng Quan Ngọc lộ vẻ đắc ý.
“Vào!”
Chỉ nghe thấy ông ta quát một tiếng, lúc này nội khí đang bao quanh người Diệp Viễn bỗng từ các lỗ chân lông chui vào trong người anh.
Chỉ là, sau khi nội khí đó tiến vào người anh, thì linh khí thiên địa trong đan điền Diệp Viễn cũng tràn ra, cắn nuốt nội khí yếu ớt đó trong nháy mắt.
“Nổ!”
Lúc này, Thượng Quan Ngọc chợt gào lên, muốn ra lệnh cho nội khí nổ mạnh trong người Diệp Viễn, phá hủy lục phủ ngũ tạng của anh.
Nhưng ông ta đã dứt lời rất lâu mà vẫn chẳng thấy động tĩnh gì.
Diệp Viễn vẫn bình tĩnh đứng đó, khóe miệng là ý cười nhìn ông ta.