Chương
Một ánh sáng trắng ngần từ mây đen chiếu xuống, hắt lên người Diệp Viễn.
Khiến anh nổi bật lên như đang phát sáng, như chiến thần Cửu Thiên uy nghiêm bất phàm.
“Mạnh quá đi mất!”
Không thời gian trôi qua bao lâu, cuối cùng cũng có người phản ứng lại.
Ánh mắt nhìn về phía Diệp Viễn không còn vẻ khinh thường, miệt thị nữa, bởi vì tất cả đều biến thành vẻ sợ hãi cùng cực.
“Một đấm giết chết cao thủ cảnh giới Thánh Giả Trung Kỳ, đó là thứ quái vật khủng bố gì thế?”
Trong lòng bọn họ lúc này chỉ có đúng một suy nghĩ như thế.
Cảnh tượng ngày hôm nay đã hoàn toàn thay đổi ấn tượng của các võ giả về đại sư khổ luyện.
Không ngờ, sau ngày hôm nay, trong một khoảng thời gian rất dài sau đó, các đại sư khổ luyện thường bị các võ giả khác xem thường bỗng nhiên lên hương.
Vô số võ giả muốn trang giành nhau để đoạt lấy công pháp tu luyện cơ thể của các đại sư khổ luyện.
Tất nhiên, đó là chuyện sau này.
“Sao… Sao lại như thế được?”
Xa xa, Tô Minh nhìn thấy Thượng Quan Ngọc được anh ta đặt hy vọng rất lớn lại bị Diệp Viễn cho một đấm chết tươi, thậm chí cả xác cũng không còn.
Thì lòng anh ta chấn động đến cùng cực.
“Đó chính là sức mạnh thật sự ư?”
Lúc này, Hứa Gia Di bên cạnh cũng rung động đến lạ.
“A, anh Diệp thắng rồi!”
Chỉ có Thẩm Tiểu Tiểu là vô cùng hưng phấn.
Trước đó cô ta còn lo Diệp Viễn không thể đánh lại Thượng Quan Ngọc, bây giờ xem ra cô ta đã lo lắng quá rồi.
“Sao lại như thế được?”
Mà lúc này, đám Cổ Thông Thiên cũng tái hết cả mặt, sự chấn động trong lòng ông ta còn lớn hơn võ giả ở đây rất nhiều.
Bọn họ là Thánh Giả nên hơn bất kỳ ai khác, họ biết rõ Thánh Giả mạnh đến mức nào.
Chỉ cần lên đến cảnh giới Thánh Giả, nếu không gặp phải những cao thủ trên Thánh Giả trong truyền thuyết.
Có thể nói là rất khó để bị giết chết, dù gặp phải đối thủ ghê gớm cách mấy, không thể đánh lại cũng đủ sức rút lui.
Hoàn toàn không thể bị một đấm giết chết như Thượng Quan Ngọc vậy được.
Tuy Thượng Quan Ngọc có thể đã khinh địch.
Nhưng dù thế, thì Diệp Viễn cũng chỉ là một đại sư khổ luyện không có nội khí mà thôi.
Có mạnh đến mức nào cũng không thể một đấm giết chết một Thánh Giả như Thượng Quan Ngọc thế được.
“Chẳng lẽ Diệp Viễn không phải là một đại sư khổ luyện, cũng là một võ giả có nội khí, hơn nữa còn đạt tới cảnh giới trên Thánh Giả trong truyền thuyết kia?”
Chẳng mấy chốc, trong lòng đám người Cổ Thông Thiên kia bỗng chốc hiện lên suy nghĩ đó.
Nhưng chẳng mấy chốc đã bị họ phủ định