Chương
“Gì thế này, sao lại có thêm một cuộn nữa vậy?”
Diệp Viễn tiện tay nhặt cuộn da dê lên, có chút khó hiểu.
“Loạt soạt!”
Đúng lúc này, cách đó không xa có tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, năm tên võ giả và ninja người của Trung Tam Dã Tường mang theo lửa giận ngập trời liều mạng đánh về phía Diệp Viễn.
“Thứ vô liêm sỉ này, ở địa bàn của Hoa Hạ mà lại dám hành động ngông cuồng thế ư”.
Mấy ông lão của Lục Phiến Môn cũng gầm thành tiếng, muốn lao tới ngăn cản mấy người kia.
Thế nhưng, bọn họ vừa mới đứng dậy thì đã phát hiện Diệp Viễn đứng trước mặt sáu người kia.
Đối với sáu người của phái Bát Kỳ này, Diệp Viễn không hề có ý định buông tha.
“Bốp bốp bốp…”
Chỉ nghe thấy vài tiếng trầm đục vang lên, bóng dáng Diệp Viễn đã xuất hiện trước mặt Cổ Thông Thiên và đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo.
Mà lúc này, mọi người mới kinh hãi phát hiện, đám võ sĩ của nước Uy nhắm về phía Diệp Viễn đã nằm dài dưới đất với vẻ mặt khiếp sợ.
Trước ngực bọn họ đều là một cái hố to tướng.
Một phía khác, không ai chú ý tới người của Phệ Thiên Giaó đang đưa đại trưởng lão của bọn họ lao xuống dưới chân núi.
Khi Diệp Viễn tóm lấy Cổ Thông Thiên thì họ đã biết hôm nay không được may mắn rồi.
Vì thế đã lặng lẽ rut lui, sau này lại tìm cơ hội báo thù Diệp Viễn sau.
“Tôi cho các người đi chưa?”
Nhưng vào đúng lúc này, giọng nói lạnh như băng của Diệp Viễn lại đột ngột vang lên sau lưng.
Bọn họ lập tức chấn động, không dám quay đầu lại, chân lại dồn hết sức bình sinh, liều mạng chạy xuốn chân núi.
“Chán sống!”
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, bóng người chợt di chuyển, này từ trên núi Ngọa Long xuống.
Đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo đang cố gắng bỏ chạy lập tức cảm nhận được một luồng sát khí lan đến từ sau lưng.
Ông ta vừa quay đầu lại thì đã thấy một nắm đấm không ngừng phóng to trước mặt mình.
“Đùng!”, một tiếng.
Đầu đại trưởng lão nhanh chóng nổ tung như quả dưa hấu, có đỏ có trắng.
“Đại trưởng lão!”
Cậu Vu hét thảm một tiếng, ánh mắt cũng biến thành màu đỏ như máu.
Bản thân là người được đại trưởng lão trông từ nhỏ đến lớn, dạy dỗ võ đạo, chăm sóc đến từng bữa ăn giấc ngủ, còn săn sóc hơn cả bố ruột.
Vì có tình cảm rất sâu đậm nên cậu Vu luôn xem đại trưởng lão như chú ruột.
“Tao giết mày!”
Cậu Vu tức giận đến cùng cực, muốn lao tới liều mạng với Diệp Viễn.
Nhưng lại bị một đám người bên mình ngăn cản.