Chương
“Cậu Vu mau chạy đi! Chúng tôi sẽ ngăn tên đó lại!”
Trong đó có một hộ vệ đánh ra một chưởng, trực tiếp đẩy cậu Vu xuống núi.
Mà các hộ vệ khác thì đã nhanh chóng xông tới chỗ Diệp Viễn.
Diệp Viễn đang muốn đánh chết mấy cô gái đó thì lại phát hiện khí thế từ đám người đó không ngừng dâng lên. Cơ thể cũng bắt đầu trương phồng, nội khí này càng xao động không yên.
“Cậu Diệp, mau né đi, bọn họ đang muốn tự bạo!”
Liễu Hạo Long trên núi nhìn thấy một màn đó thì vội vàng lên tiếng nhắc nhở.
Nhưng vẫn chậm trễ, bởi vì mấy nữ hộ vệ đó đã đến rất gần Diệp Viễn, có người trực tiếp tóm lấy cánh tay anh.
Những người còn lại cũng vội vàng ôm lấy đùi anh.
“Phụt phụt phụt…”
Những âm thanh như bong bóng bị chọc nổ vang lên.
Một giây sau đó, chỗ Diệp Viễn đứng như bị mấy trăm quả bom ném xuống và nổ tung.
Nhanh chóng xuất hiện cái hố sâu lớn cả vài trăm mét.
Đồng thời, những luồng năng lượng mạnh mẽ đến tột cùng, có thể nghiền nát tất cả bắt đầu càn quét.
Tất cả mọi vật thể nằm trong bán kính trăm mét trên sườn núi đều bị thổi bay.
Nhìn thấy cảnh tượng khủng bố đó, mọi người trên núi đều kinh hoàng.
Đó là sức mạnh khi một cảnh giới Thánh Giả tự bạo ư?
Đáng sợ quá.
Tất nhiên, có nhiều người vẫn đang suy nghĩ xem Diệp Viễn chìm trong làn sóng tự bạo đó còn sống hay đã chết.
Chẳng mấy chốc, bụi bặm đã tan hết, điều khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc là…
Diệp Viễn như một chiến thần bất bại, vẫn hiên ngang đứng dưới hố và không tổn hao gì.
Thậm chí còn không thiếu lấy một sợi tóc.
“Đúng là má nó biến thái, một đám biến thái chết người!”
Diệp Viễn hơi khó chịu phủi bụi bặm trên người mình, thầm mắng mỏ vài câu.
Đúng lúc Diệp Viễn định ra khỏi hố thì phát hiện dưới lòng bàn chân có thêm một cuộn da dê nữa.
Nhìn cuộn da dê nọ, anh thấy nó giống với cuộn vừa rơi ra từ người đám Trung Tam Dã Tường như đúc.
Mà cuộn da dê này lại ghi chép một ít thuật luyện đan.
Lật xem sơ một phen, Diệp Viễn biết đây là thứ thuộc về đại trưởng lão Phệ Thiên Giáo.
Khi Diệp Viễn quay trở lại đỉnh núi, thì ánh mắt mọi người nhìn anh…
Trở nên vô cùng cung kính và đầy hoảng sợ.
“Bây giờ, đến lượt ông!”
Lúc này, ánh mắt Diệp Viễn lại chuyển sang Cổ Thông Thiên vẫn còn chìm trong trạng thái ngơ ngẩn.
Diệp Viễn nói xong bèn giơ tay lên, tùy ý nắm lấy cổ Cổ Thông Thiên.