Chương
“Người mấy lão bất tử kia phái đi tôi không yên tâm, ông đích thân đến nước Hoa Hạ một chuyến, nhất định phải bắt cái tên Diệp Viễn đó về cho tôi!”
“Dạ!”
…
Giữa trưa hôm sau, Diệp Viễn mơ hồ từ trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy.
Đêm qua hai người quá điên cuồng.
Giày vò đến hơn năm giờ sáng, lúc ấy mới ôm nhau ngủ.
Chỉ là khi Diệp Viễn tỉnh lại thì không nhìn thấy tung tích của Lâm Vãn Tình.
Tìm trong phòng một hồi cũng không thấy cô ta.
Cuối cùng, anh nhìn thấy một tờ giấy trên bàn trà trong phòng khách.
Phía trên có chữ viết của Lâm Vãn Tình.
“Diệp Viễn, em phải đi đến vùng khác công tác, hôm nay cũng không theo anh về Giang Châu được!”
Sau khi đọc xong tờ giấy này, Diệp Viễn cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì tối qua Lâm Vãn Tình đã nói với anh, hôm nay cô ta phải đi công tác.
Diệp Viễn cũng không nghĩ gì nhiều, chuyện bên Sở Châu đã xử lý xong, mà vừa rồi anh nhận được điện thoại của Liễu Khánh Phi.
Ông ta nói tối nay tổ chức yến tiệc ở Giang Châu, muốn Diệp Viễn tham dự, Diệp Viễn đồng ý.
Vì vậy, sau khi ăn trưa xong, anh cùng Sở Vân Phi lên máy bay về Giang Châu.
Sau khi Diệp Viễn và Sở Vân Phi vào cửa lên máy bay, trong một góc xuất hiện mấy bóng hình xinh đẹp.
Trong số đó có hai người là Lâm Vãn Tình và Liễu Hiểu Kỳ.
Nhìn Lâm Vãn Tình mặt đầy luyến tiếc, Liễu Hiểu Kỳ có chút đau lòng.
“Vãn Tình, chị thật sự nghĩ kỹ chưa, phải biết rằng con đường này không biết bao lâu mới có thể quay trở lại, chị thật sự muốn rời khỏi anh ấy?”
Lâm Vãn Tình im lặng rất lâu.
Cuối cùng, cô ta lau khô nước mắt, trong ánh mắt tràn đầy kiên định.
“Nghĩ kỹ rồi, chúng ta đi thôi!”
Mấy tiếng sau, Diệp Viễn trở lại Giang Châu.
Sau khi Diệp Viễn ra khỏi sân bay, ba người Phạm Thống, Thẩm Tư Phàm và Liễu Khánh Phi đã chờ ở cửa từ lâu.
“Anh Diệp, chào mừng anh trở lại Giang Châu!”
“Anh Diệp, uy vũ quá!”
Gần như cùng một lúc, hai người Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống vui mừng xông tới.
Ánh mắt nhìn Diệp Viễn cũng trở nên vô cùng kính nể.
Đương nhiên bọn họ đều đã nghe nói đến chuyện Diệp Viễn đại phát thần uy đánh chết đám người Cổ Thông Thiên ở Sở Châu.
“Anh Diệp à, anh không biết chứ, bây giờ toàn bộ Giang Châu đều nói đến sự tích của anh, anh sắp thành thần rồi!”