Chương
Nhưng lúc này, Diệp Viễn lại kéo Sở Vân Phi đang định xin lỗi lại, thản nhiên nói.
“Chúng tôi không làm sai việc gì, tại sao phải xin lỗi?”
Một câu nói đột ngột của Diệp Viễn lập tức khiến hiện trường rời vào tĩnh lặng như cái chết.
Cũng khiến Hiên Viên Thừa Thiên định bỏ đi dừng bước chân.
Còn cô gái ăn mặc ngược với trào lưu lại nổi hứng thú nhìn Diệp Viễn.
Rất nhiều người ở hiện trường không nhận ra Diệp Viễn, bọn họ nhìn thấy Sở Vân Phi và Diệp Viễn đến cùng nhau, bèn cho rằng Diệp Viễn là người của Sở Vân Phi.
Lập tức tất cả mọi người đều toát mồ hôi thay Sở Vân Phi, lại có một cậu em liều lĩnh dám nghi ngờ mệnh lệnh của Hiên Viên Thừa Thiên.
Còn đám người Ngọc Lâm Phong lại đều tỏ vẻ mặt xem kịch hay.
Bởi vì trước nay bọn họ vẫn chưa từng thấy có người dám nghi ngờ mệnh lệnh của Hiên Viên Thừa Thiên.
“Quả nhiên đầu óc có vấn đề!”
Lâm Phi Phi mắng một câu, ánh mắt nhìn Diệp Viễn giống như nhìn một kẻ ngốc.
Lâm Oánh Oánh lại vô cùng kích động, bây giờ cô ta chỉ mong Hiên Viên Thừa Thiên lập tức giết tên ngốc Diệp Viễn.
Còn hai người Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống lại kinh ngạc nhìn Diệp Viễn, anh ta không hiểu tại sao Diệp Viễn lại nói ra lời này vào lúc này.
Còn các đại lão Giang Bắc phía sau Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống đều sắp hận chết Diệp Viễn rồi.
Bây giờ bọn họ cũng coi là người cùng phe với đám người Sở Vân Phi, Diệp Viễn đắc tội với Hiên Viên Thừa Thiên như vậy, nếu Hiên Viên Thừa Thiên nổi giận lây sang bọn họ thì nguy to rồi.
“Cậu Hiên Viên, xin lỗi, sự việc xảy ra là do sai sót chúng tôi, tại đây tôi xin nhận lỗi với cô đây!”
Lúc này, chỉ có Phùng Tiêu Tiêu phản ứng lại, lập tức cầu xin thay Diệp Viễn.
Cô ta không muốn Diệp Viễn bị liên lụy vì chuyện của mình.
Cô ta biết ông chủ Hiên Viên Thừa Thiên của cô ta là người thế nào, đó là cậu ấm siêu cấp của thủ đô.
Cô ta không muốn Diệp Viễn đắc tội với cậu ấm siêu cấp như này vì mình.
Đúng lúc Phùng Tiêu Tiêu định xin lỗi Lâm Oánh Oánh, lại bị Diệp Viễn ngăn lại.
“Không cần, không phải lỗi của cô, tại sao phải xin lỗi, người phải xin lỗi là cô ta!”
Nghe vậy, Hiên Viên Thừa Thiên nheo mắt lại, có sát khí lóe lên.
Anh ta chậm rãi quay người lại, nhìn chằm chằm Diệp Viễn, nói từng chữ từng lời.
“Cậu nhóc, mày vừa nói gì?”
“Anh bị điếc à?”, Diệp Viễn cũng thản nhiên quan sát Hiên Viên Thừa Thiên, bình tĩnh nói.
“Soạt!”
Trong tích tắc, xung quanh vang lên một trận âm thanh hít khí lạnh.
Tất cả mọi người đều bị ớn lạnh bởi lời nói ngông cuồng của Diệp Viễn.
Nhìn khắp cả nước Hoa Hạ, có ai dám ăn nói như vậy trước mặt Hiên Viên Thừa Thiên, đúng là ngông cuồng đến vô biên!