Chương
Năm đó, khi Diệp Viễn chạy khỏi thủ đô, chính chú Vũ giúp đỡ giữ chân đám người truy giết anh.
Nếu không, chắc chắn anh sẽ không được thuận lợi rời khỏi thủ đô.
Vốn tưởng chú Vũ đã chết, e rằng cả đời mình cũng không gặp lại được nữa, không ngờ chú Vũ vẫn còn sống.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Diệp Viễn, Vũ Đông Thanh cũng nhìn qua.
Chạm đến ánh mắt quen thuộc đó, toàn thân Diệp Viễn càng chấn hãi dữ dội, trong khoang mắt lấp lánh ánh nước.
Suýt nữa muốn đi lên nhận chú Vũ, nhưng cuối cùng anh vẫn kiềm chế lại.
“Vâng, chú Vũ!”
Hiên Viên Thừa Thiên cung kính đáp một tiếng xong, hằm hằm trừng nhìn Diệp Viễn một cái, rồi mới nói với mọi người xung quanh.
“Hãy nhớ, đừng gây chuyện ở chỗ tôi, nếu không cút hết ra cho tôi!”
“Rõ!”
Tất cả mọi người đều ngoan ngoãn gật đầu, đều giải tán.
Lúc này, ánh mắt của Hiên Viên Thừa Thiên mới nhìn sang cô gái phía sau Diệp Viễn nói.
“Còn không mau lại đây!”
Cô gái lập tức cúi gằm mặt, rất không muốn lên tầng cùng Hiên Viên Thừa Thiên.
Hiên Viên Thừa Thiên bỏ đi, khiến đám người Phạm Thống và Thẩm Tư Phàm đều thở nhẹ nhõm.
Còn đám người Ngọc Lâm Phong lại tỏ vẻ mặt không vui, vốn tưởng mượn tay của Hiên Viên Thừa Thiên, dạy bảo một trận, thậm chí là giết đám người Diệp Viễn.
Nhưng không ngờ vào lúc quan trọng, Hiên Viên Thừa Thiên lại bị gọi đi.
“Mẹ kiếp, tên phế vật này đúng là may mắn!”
Lúc này đám người Lâm Phi Phi cũng tỏ vẻ bực bội.
Trên tầng.
“Chú Vũ, sao chú không cho cháu xử lý tên nhóc khốn khiếp đó?”
Hiên Viên Thừa Thiên hiếu kỳ hỏi.
Hiên Viên Thừa Thiên vẫn rất không vui với người dám khiêu khích mình như Diệp Viễn.
“Cháu không phải là đối thủ của cậu ta!”, Vũ Đông Thanh bình tĩnh nói.
“Sao có thể chứ?”
Hiên Viên Thừa Thiên hơi không tin, ngoại trừ một số ít kẻ yêu nghiệt như đám Tiêu Thiên Minh, thì anh ta là người xuất sắc trong thế hệ thanh niên ở thủ đô.
“Đừng coi thường người trong thiên hạ, vừa nãy nếu không phải người đó nương tay, e rằng cháu đã chết rồi!”, Vũ Đông Thanh thản nhiên nói.
“Sao có thể chứ?”, Hiên Viên Thừa Thiên vẫn không tin.
“Vừa nãy trước khi cháu và cậu ta đối chưởng, chú cũng không cảm nhận được trên người cậu ta có chút nội khí nào dao động, ban đầu chú cho rằng cậu ta chỉ là người bình thường, nhưng sau khi cháu và cậu ta đấu một chưởng, lại không hề bị tổn thương!”
“Thử hỏi, một người bình thường, làm sao có thể tiếp được một chưởng của cháu mà không hề bị tổn thương chứ”.