Chương
Thời điểm tên đầu trọc chuẩn bị bóp cò, đột nhiên phát hiện trên tay mình truyền đến một trận đau nhức.
Theo bản năng cúi đầu nhìn, hắn kinh hãi phát hiện tay cầm súng của mình không biết từ lúc này đã bị đứt lìa khỏi cổ tay.
“A…”
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương bao trùm cả bầu trời.
“Ầm!”
Lúc này Diệp Viễn cũng đến trước mặt tên đầu trọc, trực tiếp tung cú đá vào ngực hắn.
Ngực tên đầu trọc trực tiếp lõm xuống thành một cái hố, trong miệng phun ra lượng lớn máu tươi xem lẫn vụn nội tạng.
Làm xong tất cả những thứ này, Diệp Viễn cũng không thèm quan tâm tên đầu trọc.
Mà vội vàng đi tới bên cạnh Phùng Tiêu Tiêu.
Nhìn về phía bé trai bên cạnh Phùng Tiêu Tiêu.
“Hạo, em tỉnh lại đi, đừng hù dọa chị, em tỉnh lại đi!”
Phùng Tiêu Tiêu điên cuồng lắc lắc Phùng Hạo sắc mặt đã biến thành màu xanh, dường như không còn hơi thở, nước mắt cô ta không ngừng chảy.
Nhìn Phùng Hạo toàn thân trên dưới không có chỗ nào ổn, toàn thân máu chảy dầm dề.
Sát khí trên người Diệp Viễn không tự chủ trở nên cuồng bạo, những người này quá độc ác, vậy mà lại ra tay tàn độc với Phùng Hạo chưa thành niên, hơn nữa còn bị tàn tật.
Quả thật là ác ma.
Nhẫn nhịn kích động muốn chà đạp mấy thi thể kia, Diệp Viễn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói.
“Tiêu Tiêu, để tôi xem!”
Phùng Tiêu Tiêu cuối cùng đã phản ứng lại, liên tục cầu khẩn.
“Diệp Viễn, cầu xin anh, nhất định phải cứu sống em trai tôi, tôi dập đầu lạy anh!”
Diệp Viễn cản lại Phùng Tiêu Tiêu sắp quỳ xuống.
“Yên tâm!”
Vội vàng kiểm tra tình trạng cơ thể Phùng Hạo, sau khi kiểm tra, lửa giận trong lòng Diệp Viễn càng sâu hơn, sát khí xung quanh càng điên cuồng.
Mấy tên ác ma Vương Tử Dương kia còn rót một lượng lớn ma túy vào trong cơ thể Phùng Hạo.
Diệp Viễn vội vàng lấy ra châm bạc, mấy cây châm bạc cắm xuống người Phùng Hạo giống như thiên nữ trải hoa.
Nhưng sau khi thi triển Thập Tam Châm của Quỷ Môn, Phùng Hạo vẫn không có bất kỳ phản ứng, thậm chí hơi thở cuối cùng cũng hoàn toàn tan biết.
“Diêm Vương, nếu ông muốn lấy mạng của cậu ấy, trên có Cửu Thiên Bích Lạc, dưới có Âm Tào Địa Phủ, tôi cũng phải giết ông!”
Diệp Viễn giận dữ, đột nhiên ngửa mặt lên trời hét lớn.