Chương
Một cước của Diệp Viễn đã đạp gãy cánh tay Vương Tử Dương.
“A…”
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương phát ra từ trong miệng Vương Tử Dương.
Vô số chim di trú xung quanh sợ hãi bay đi.
“Răng rắc!”
Diệp Viễn lại hạ một chân xuống, đạp gãy cánh tay còn lại của Vương Tử Dương.
“A…”
Lại một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, toàn thân trên dưới của Vương Tử Dương đều ướt đẫm, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Lúc này không ai hiểu được nỗi thống khổ mà Vương Tử Dương chịu phải.
Mấy cây châm vừa rồi của Diệp Viễn đã phóng đại nỗi đau của Diệp Viễn lên gấp trăm lần.
Cảm giác đau gấp trăm lần là khái niệm gì, giống như lúc này có người thổi một hơi về phía Vương Tử Dương.
Vương Tử Dương kia giống như đang chịu đựng cái búa khổng lồ nặng hàng chục ngàn cân đập xuống.
Diệp Viễn trực tiếp đạp gãy hai cánh tay Vương Tử Dương, loại đau đớn này không có ngôn ngữ nào có thể miêu tả.
Có thể tưởng tượng được, bây giờ Vương Tử Dương đang chịu đựng nỗi đau đớn hành hạ như thế nào.
Ngay sau đó, Diệp Viễn lại liên tiếp đạp gãy hai chân Vương Tử Dương.
Ngay sau đó là từng chiếc xương trên người.
Đến cuối cùng, Vương Tử Dương đã chết hoàn toàn.
“Lợi cho mày rồi!”
Diệp Viễn hừ lạnh, nhấc Vương Tử Dương giống như cành củi khô rời đi.
Nửa tiếng sau,
Câu lạc bộ Thịnh Đường thuộc khu phát triển Giang Châu.
Nơi này chính là đại bản doanh của Lưu Đường, lão đại khu phát triển Giang Châu.
Diệp Viễn vừa đến cửa liền bị hai người đàn ông vạm vỡ chặn lại.
“Anh là ai? Nơi này không phải chỗ anh nên đến, mau…”
Hai tên trai tráng còn chưa nói xong liền bị Diệp Viễn dùng hai chân đạp bay, hung hãn đập về phía cửa lớn của câu lạc bộ.
Cửa lớn ầm ầm vỡ vụn.
Tiếng vang cực lớn lập tức chấn động tất cả mọi người ở đây.
Trong nháy mắt, vô số người áo đen cầm vũ khí xông ra.
Những người này đương nhiên đều là thuộc hạ của Lưu Đường.
“Mẹ kiếp, dám đến câu lạc bộ Thịnh Đường gây chuyện, tới đây, giết chết hắn cho tao, dầm nát cho chó ăn!”
Theo tiếng gầm thét của một tên cao to, tất cả người lập tức hô lên xông về phía Diệp Viễn.