Chương
Những người này được huấn luyện bài bản, hơn nữa thân thủ cũng không bình thường, nhưng Diệp Viễn lúc này chỉ muốn đại khai sát giới.
Kết cục có thể tưởng tượng được.
Không có gì bất ngờ, chưa đến mười giây, những người này đều ngã xuống vũng máu, không ai còn sống.
Mà lúc này, Diệp Viễn toàn thân đẫm máu, giống như một Ma Thần, từng bước đi về phía cửa cầu thang câu lạc bộ, anh có thể cảm nhận được Lưu Đường đang ở tầng cao nhất.
Khi Diệp Viễn vừa đi đến cửa cầu thang tầng một.
Đột nhiên nhìn thấy Lưu Hổ – thuộc hạ của Lưu Đường trước đó anh đã từng gặp qua, gã đang đi xuống từ tầng hai, sau lưng gã có mười mấy thanh niên trai tráng đi theo.
“Là mày!”
Lưu Hổ nhìn thấy Diệp Viễn cũng sững sờ.
Gã không biết cái tên đại sư Diệp hay đi cùng Sở Vân Phi tại sao lại đột nhiên đến đây.
Hơn nữa vừa đến đã đại khai sát giới.
“Thằng kia, những người này đều là mày giết?”
Lưu Hổ thật sự không coi Diệp Viễn ra gì.
Lần trước gã quỳ xuống xin lỗi Diệp Viễn, chủ yếu vẫn là kiêng kỵ Sở Vân Phi.
Nhưng Diệp Viễn không trả lời câu hỏi của Lưu Hổ, trực tiếp nhấc chân đá về phía gã.
Lưu Hổ kinh hãi, vội vàng bắt chéo hai cánh tay thành hình chữ thập bảo vệ trước ngực.
Nhưng gã đã quá khinh thường cú đá đầy phẫn nộ của Diệp Viễn.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘rắc rắc’.
Hai cánh tay của Lưu Hổ trong nháy mắt gãy lìa.
“Ầm!”
Lại một tiếng ầm vang lên, một cước của Diệp Viễn hung hãn đá vào ngực Lưu Hổ.
Lưu Hổ miệng mũi trào máu, bay ngược lên tầng hai, mà những thuộc hạ sau lưng Lưu Hổ liền bị cơ thể của gã đập cho ngã thành mảng lớn.
Không còn cản trở, tay Diệp Viễn nhấc thi thể của Vương Tử Dương, từng bước đi về phía tầng hai.
Vừa đến tầng hai, lại có mười mấy trai tráng xông ra.
Diệp Viễn vẫn không nương tay, nhanh chóng giải quyết toàn bộ những người này.
Cùng lúc đó, trong một căn phòng làm việc siêu sang trọng trên tầng cao nhất, Lưu Đường dáng vẻ đao to búa lớn ngồi trên ghế sofa.
Đối diện hắn là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, người mặc áo dài, khí thế phi phàm.
Sau lưng người đàn ông trung niên còn có một người đàn ông trông vô cùng sắc bén, trong tay còn ôm một thanh kiếm dài.
“Quán chủ Tống, lần này phải nhờ vào ông rồi!”
Lưu Đường vừa nói, vừa đẩy tấm chi phiếu về phía người đàn ông trung niên.