Chương
“Em trai, em trai của tao”.
“Là ai? Là thằng nào dám giết em trai tao, tao muốn bằm thây nó thành vạn đoạn!”, người phụ nữ béo điên cuồng gào thét.
Đối với cái chết của Lưu Đường, cô ta không mấy đau khổ, Lưu Đường chết thì cứ chết thôi, dù sao mấy năm nay sau khi Lưu Đường ngồi vững trên cái ghế anh đại của thế giới ngầm Giang Châu.
Thì bắt đầu ngó lơ người vợ từng hết lòng giúp mình.
Mấy ngày nay, cô ta cũng đang nghĩ cách để đuổi Lưu Đường xuống, đổi người của mình lên vị trí đó.
Mà em trai của cô ta cũng thế, em trai cô ta là đứa con trai duy nhất của dòng họ Vương bọn họ, người trong nhà vẫn luôn cưng chiều yêu thương.
Chính cô ta cũng xem em trai như sinh mệnh của chính mình, cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Lại không ngờ được rằng, hôm nay đứa con trai duy nhất của nhà họ Vương họ lại bị người giết chết, hơn nữa trước khi chết dường như còn phải chịu sự tra tấn không còn hình người.
“Là tôi!”
Lúc này, Diệp Viễn vừa mới vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay quần áo xong bước ra.
“Con mẹ nó mày là ai mà lại dám giết em trai tao”.
Người phụ nữ béo điên cuồng gào thét, ánh mắt đó như có thể giết chết một người, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Viễn.
“Bốp!”
La Hạo Vũ trực tiếp cho người phụ nữ béo kia một đá.
“Láo toét, dám nói chuyện với chủ nhân tao như thế hả!”
“La Hạo Vũ, con mẹ mày đụng tới tao thử xem!”
Nếu như ánh mắt có thể giết người, e là La Hạo Vũ đã chết hơn trăm ngàn lần rồi.
“Bốp!”
La Hạo Vũ lại cho người phụ nữ béo kia một cái tát nữa.
Người phụ nữ béo muốn há miệng, nhưng La Hạo Vũ không cho cô ta cơ hội đó.
Bàn tay kia liều mạng đánh vào mặt người phụ nữ kia.
Sau mấy bạt tai, người phụ nữ béo kia cũng sợ.
Lúc này, tay Diệp Viễn khẽ vung lên, La Hạo Vũ dừng tay lại.
Anh ta cũng đã đánh đến đau cả tay rồi.
Lúc này, Diệp Viễn mới ngồi xuống đối diện người phụ nữ béo, lạnh lùng thốt lên: “Biết lý do tôi giết em trai cô là gì không? Biết tại sao tôi phải bắt các người đến đây không?”
“Bởi vì hôm nay em trai cô đã dẫn người tổn thương em trai của bạn tôi, biết bọn họ chỉ là trẻ vị thành niên, hơn nữa còn có thương tật trong người, thế mà em trai cô vẫn nhét ma túy vào người đứa nhỏ, thiếu điều đánh chết thằng bé!”
“Nhưng mà cô yên tâm, khi em trai cô chết cũng đã nhận đủ mọi tra tấn, biết cái gọi là cảm giác đau đớn được phóng đại lên gấp trăm lần”.
“Cho một ví dụ nhé, chẳng hạn như tôi dùng nắm đấm cho em trai cô một quyền, thì em trai cô sẽ có cảm giác như cả ngọn núi đang ập xuống người mình”.