Chương
“Dạ, thưa ông nội!”
Thanh niên ban nãy vẫn còn kiêu căng và bá đạo nghe thấy lời ông lão nói lập tức ngoan ngoãn như con mèo.
Lúc này, trên mặt ông lão là nụ cười mỉm, đi tới chỗ Diệp Viễn nói.
“Xin lỗi cậu nhé, thằng nhóc này bị tôi chiều hư rồi, tôi thay nó xin lỗi cậu, mong cậu có thể rộng lòng bỏ qua cho!”
“Không có gì!”
Diệp Viễn khẽ cười.
“Ranh con, còn chưa chịu xin lỗi người ta nữa hả!”
“Thật lòng xin lỗi!”
Hình như thanh niên kia có vẻ e dè ông lão lắm nên lên tiếng xin lỗi Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.
Nhưng giọng không cam tâm là mấy.
Diệp Viễn cũng không quan tâm tới lời xin lỗi của thanh niên kia, mà chỉ quay sang nhìn ông lão nói.
“Thưa ông, bởi vì ông đã lên tiếng xin lỗi trước nên tôi nhắc nhở ông một câu, tôi thấy ấn đường của ông đã biến thành màu đen, quanh thân đầy khí đen, e là hôm nay sẽ gặp nguy hiểm tính mạng!”
“Nếu ông muốn sống, tốt nhất nên ném cái thứ trên tay đứa cháu kia đi thật xa, nếu không e là ông sẽ không sống qua đêm nay!”
Diệp Viễn vừa mới thốt lên, thanh niên bên cạnh đã lập tức nổi giận.
Lúc nãy bị Diệp Viễn lờ đi đã khiến thanh niên đó rất khó chịu rồi, bây giờ anh còn rủa ông nội mình không sống qua đêm nay.
“Mẹ mày, mày mới không sống qua đêm nay ấy. Chú Lý, chú mau giết chết thằng khốn dám nguyền rủa ông nội tôi đi!”
Đột nhiên bị người ta nói mình không sống qua đêm nay, một ông lão tính tình hòa nhã cách mấy cũng cảm thấy bực bội.
Người đàn ông trung niên kia chẳng nói lời nào dư thừa, một chưởng đánh thẳng vào ngực Diệp Viễn.
Đòn tấn công của người đàn ông trung niên đó rất hung hãn, còn tạo thành tiếng rít trong gió.
Nhưng Diệp Viễn lại bình tĩnh đứng đó.
Chậm rãi giơ tay lên, cũng nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.
“Rầm!”
Hai chưởng chạm vào nhau, Diệp Viễn vẫn đứng yên ở đó.
Mà người đàn ông trung niên kia lại đột nhiên lùi về sau vài bước, mặt mũi trắng bệch.
Trong lòng là sóng to gió lớn dâng trào.
Ông ta cứ tưởng Diệp Viễn chỉ là một người bình thường mà thôi, nhưng một chưởng lúc nãy lại cho ông ta biết rằng ông ta đã sai rồi.
Diệp Viễn hoàn toàn không phải là một người bình thường, mà là một võ giả.
Một võ giả thực mạnh hơn ông ta không biết bao nhiêu lần.