Chương
Cùng lúc đó, ở bệnh viện.
Phùng Tiêu Tiêu cũng đã đến phòng bệnh.
Vừa nhìn thấy Phùng Tiêu Tiêu, mẹ Phùng vội vàng kéo Phùng Tiêu Tiêu nói.
“Tiêu Tiêu à, Diệp Viễn đi đâu rồi, sao không thấy cậu ta ở cùng con?”
“Diệp Viễn về nhà rồi!”
“Hả, tối qua con không ở cùng cậu ta à?”
Hôm qua Phùng Tiêu Tiêu cả đêm không về, mẹ Phùng liền biết con gái bà ta chắc chắn ở cùng Diệp Viễn.
Là người từng trải, bà ta vẫn có thể nhìn ra.
“Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy? Chúng con chỉ là bạn bè bình thường thôi!”
Phùng Tiêu Tiêu hơi đỏ mặt, đương nhiên cô ta hiểu mẹ mình đã coi Diệp Viễn là bạn trai của mình.
“Ầy, chàng trai tốt như vậy, sao con không hẹn hò với cậu ta?”, mẹ Phùng hơi tiếc nói.
“Mẹ à, mẹ nói linh tinh gì thế, người ta đã từng kết hôn, hơn nữa, trước đây chẳng phải mẹ cảnh cáo con, không cho con qua lại với đàn ông từng kết hôn sao?”
“Đó là với người khác, còn với nhân vật có y thuật, có năng lực như Diệp Viễn, ly hôn rồi thì đã làm sao?”
Mẹ Phùng có thể nhìn ra, chắc chắn Diệp Viễn không phải là người bình thường.
Tối qua bà ta phát hiện sau khi Diệp Viễn quay lại, toàn thân đầy mùi máu tanh, sau đó La Hạo Vũ thuộc hạ của Lưu Đường ngoan ngoãn đến xin lỗi, bồi thường cho bọn họ.
Tối qua mẹ Phùng lại nghe thấy một tin nói, vì Lưu Đường, vua thế giới ngầm Giang Châu đã chết, bây giờ người nắm giữ thế giới ngầm Giang Châu chính là La Hạo Vũ mà hôm qua đến.
Bà ta hiểu ra, cái chết của Lưu Đường hôm qua, thế giới ngầm Giang Châu đổi chủ, chắc chắn có liên quan đến Diệp Viễn.
Hơn nữa cậu ấm hào môn như Sở Vân Phi và viện trưởng của bệnh viện đều khom lưng khuỵu gối trước Diệp Viễn.
Những chuyện này khiến bà ta đoán, chắc chắn Diệp Viễn không phải là người bình thường.
Người như vậy, có thắp đèn lồng cũng khó kiếm, hơn nữa bà ta có thể nhìn ra, thực ra con gái của mình có ý với Diệp Viễn.
Cho nên tối qua bà ta mới để Phùng Tiêu Tiêu đi mời Diệp Viễn ăn cơm.
Vốn tưởng quan hệ của hai người có thể tiến thêm một bước, nhưng không nghĩ con gái mình lại vô dụng như vậy.
“Đúng thế, chị, nếu Diệp Viễn không làm anh rể em thì em sẽ không chấp nhận người nào khác làm anh rể em đâu!”
Lúc này, Phùng Hạo ngồi trên giường, trạng thái tinh thần ổn định cũng lên tiếng nói.
“Thằng nhóc thối này, nói linh tinh gì thế hả!”
Sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu càng đỏ hơn, xông đến bên giường, điên cuồng cù Phùng Hạo.
“Ha ha ha… chị, em sai rồi, em sai rồi!”
Lập tức cả phòng bệnh vang lên tiếng cười đùa.
Lúc này, Diệp Viễn và Sở Vân Phi vừa hay đi đến cửa.
“Có chuyện gì thế, sao mọi người vui như vậy?”, Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.