Chương
Nhưng tuy bây giờ trong lòng cô ta muốn, lại không biết Diệp Viễn suy nghĩ thế nào.
“Chị à, không có gì phải xấu hổ, anh rể đã li hôn rồi”.
“Chị cũng không có bạn trai, hai người lại cùng độ tuổi, hơn nữa chị cũng có cảm tình với anh rể, sao cứ mãi không nói ra!”
Phùng Hạo biết chị mình hay e thẹn, ngại nói ra tình cảm của mình.
Cậu bé đã thừa nhận anh rể Diệp Viễn này.
Vì vậy, cậu bé chủ động lên tiếng nói vấn đề này.
“Tên nhóc thối, em còn nói linh tinh, xem chị có đánh nát mông em không!”
Sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu càng đỏ lên, trực tiếp giơ tay đánh lên mông của Phùng Hạo.
Thấy Diệp Viễn không nói gì, Phùng Hạo cũng càng được thể lấn tới.
Trực tiếp hét nói với Diệp Viễn.
“Anh rể, anh rể, cứu em với! Bạn gái anh muốn đánh em!”
Diệp Viễn chỉ mỉm cười, tiện ray rút kim châm, như tiên nữ tung hoa, cắm lên hai chân của Phùng Hạo.
Thấy Diệp Viễn bắt đầu chữa trị chân cho em trai mình, Phùng Tiêu Tiêu cũng không dám đánh vào mông Phùng Hạo thật.
Mà hơi ngượng ngùng nhìn Diệp Viễn một cái.
Còn Diệp Viễn lại nở nụ cười dịu dàng với cô ta.
Mẹ Phùng và Phùng Hạo nhìn thấy cảnh này, hai người hiểu hình như Diệp Viễn thực sự có cảm tình với con gái mình.
Chỉ lúc sau, Phùng Hạo đã cảm thấy hai chân đã nhiều năm không có cảm giác lại có cảm giác hơi đau.
“Mẹ, chị, chân của con có cảm giác rồi!”
Phùng Hạo hưng phấn kích động gọi lớn.
Phùng Tiêu Tiêu và mẹ Phùng kích động tiến lên nắm hai tay của Phùng Hạo, trong mắt lấp lánh sương mờ.
“Cố chịu một chút, chốc nữa chắc sẽ đau đấy!”
Lúc này Diệp Viễn lại lên tiếng.
“Yên tâm đi, anh rể, anh cứ làm đi!”
Diệp Viễn không nói thêm, lại cắm mấy chục kim châm lên hai chân của Phùng Hạo.
“A…”
Cùng với cơn đau dữ dội truyền đến, Phùng Hạo đau đến sắp chảy cả nước mắt.
Tuy chân rất đau, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động.
Khoảng mười phút sau, Diệp Viễn rút kim châm ra.
Phùng Hạo lập tức cảm kích nói.
“Anh rể, cảm ơn anh!”
Diệp Viễn nhẹ nhàng xoa đầu của Phùng Hạo nói: “Không có gì”.
Sau đó Diệp Viễn quay đầu nhìn sang mẹ Phùng ở một bên nói: