Chương
Mỹ nữ mặc trang phục cổ lắc đầu nói: “Cô chủ nhà chúng tôi mắc bệnh gì, tôi cũng không rõ cụ thể”.
“Vậy có thể cho tôi đi xem không?”, Diệp Viễn lại hỏi.
“Anh là bác sĩ à?”, mỹ nữ mặc trang phục cổ kinh ngạc nhìn Diệp Viễn.
“Coi là vậy đi!”, Diệp Viễn gật đầu.
“Được, mời đi theo tôi!”
Mỹ nữ mặc trang phục cổ dẫn ba người Diệp Viễn đến hậu viện.
Đến cửa một căn phòng mang hương sắc cổ xưa.
“Ba vị, xin đợi ở đây một lúc, tôi đi xin phép!”
Nói xong, mỹ nữ mặc trang phục cổ cúi người lịch sự chào ba người rồi đi vào phòng.
Chỉ lúc sau, mỹ nữ mặc áo dài cổ và một người đàn ông trung niên cũng mặc áo dài thanh lệ, để râu dài, mái tóc vấn lên bằng cây châm ngọc, trông giống như ông chủ gia đình giàu có thời xưa trong phim truyền hình đi ra.
Người này chính là Thư Vạn Thanh, gia chủ của nhà họ Thư.
“Lão gia, chính là ba người này!”
Người đẹp cổ trang nói xong, Thư Vạn Thanh liền quan sát ba người Diệp Viễn.
“Mấy người là thầy thuốc?”
“Tôi thôi, bọn họ không phải!”, Diệp Viễn chủ động mở miệng
“Cậu là thầy thuốc?”
Sau khi Thư Vạn Thanh quét mắt nhìn Diệp Viễn, chân mày hơi nhíu lại.
Bởi vì Diệp Viễn thật sự quá trẻ, không giống một thầy thuốc, ngược lại giống như một nhân viên giao hàng hơn.
“Nếu giả thì đổi trả!”, Diệp Viễn nhàn nhạt nói.
“Nếu cậu là thầy thuốc, vậy tôi hỏi cậu một câu, người mắc bệnh lạnh có giải pháp gì?”, Thư Vạn Thanh đột nhiên hỏi.
Diệp Viễn nhàn nhạt trả lời: “Vậy phải xem người này triệu chứng nặng hay nhẹ, nếu nhẹ có thể dùng cỏ Địa Linh, hoa năm lá luyện chế thành thuốc, uống sớm tối, chưa đến một tháng, bệnh lạnh tự nhiên được chữa khỏi!”
“Đương nhiên, nếu như triệu chứng nghiêm trọng thì đừng dùng hoa năm lá…”
Chỉ là khi Diệp Viễn mới nói được một nửa, trước sảnh lại có một người đàn ông ăn mặc giống như người làm vội vàng tiến vào.
“Lão gia, cậu Chử Tân Vũ của tập đoàn Hạo Thiên tới, cậu Chử nói mình đã tìm thấy đồ tôn của thần y Lục Thiên Hành, hiện giờ muốn đến chữa bệnh cho cô Uyển Nhi!”
Nghe vậy, Thư Vạn Thanh kinh ngạc: “Cái gì? Cậu vừa nói người Chử Tân Vũ dẫn tới là đồ tôn của ai?”
“Đồ tôn của Lục Thiên Hành!”, người làm trả lời.
“Tốt quá, tốt quá, mau, mau dẫn tôi đi nghênh đón đồ tôn của thần y Lục!”
Thư Vạn Thanh kích động, vội vàng dẫn người làm ra khỏi sảnh trước.