Chương
Dường như Lục Viễn cũng đã phát hiện ngân châm của mình không ghim vào đúng huyệt đạo, anh ta tiện tay rút ra, sau đó lại ghim vào trong huyệt đạo của Thư Uyển Nhi.
Cảnh tượng đó khiến mấy ông lão đều sửng sốt.
Bọn họ đều khó hiểu, ai cũng biết sau khi ghim ngân châm vào huyệt đạo thì phải thành công luôn trong lần đầu tiên, không được lệch đi chút nào, nếu không sẽ xuất hiện một chút dị thường.
Nhưng nghĩ Lục Viễn dù sao cũng là học trò Lục Thiên Hành, bọn họ cũng không nghi ngờ gì, nghĩ đó là phương pháp của Thập Tam Châm.
“Tiêu rồi, cô gái họ Thư này không thể sống quá hai phút!”
Diệp Viễn thấy thế thì cũng cười lạnh lùng.
Mà Diệp Viễn nói rất nhỏ, nhưng ở đó ai cũng có thể nghe thấy.
“Thằng quê mùa kia, mày nói cái gì đấy?”
Lục Viễn vừa mới thi châm xong lập tức khó chịu, vẻ mặt tức giận vọt tới trước mặt Diệp Viễn.
Diệp Viễn lạnh lùng thốt lên: “Tôi nói anh là học trò của tên rác rưởi Lục Thiên Hành kia, đúng là thầy rác thì cũng sẽ có học trò ngu mà”.
“Thằng ranh con ở đâu ra mà lại dám sỉ nhục thần y Lục thế này!”
“Người đâu, mau ném tên khốn này ra ngoài cho tôi!”
Lục Viễn còn chưa kịp nói gì thì mấy ông lão đằng sau đã mở miệng trước.
Lúc này tất cả đều trợn mắt nhìn Diệp Viễn.
Trong lòng bọn họ, Lục Thiên Hành chính là thánh nhân trong y đạo, sỉ nhục Lục Thiên Hành cũng chính là sỉ nhục tất cả bọn họ.
“Người đâu, mau tóm tên ăn nói láo xược này lại cho tôi, đánh gãy hai chân!”
Bấy giờ, Thư Vạn Thành cũng đã vô cùng tức giận, Diệp Viễn ở sau lưng chọc giận Lục Viễn thế này, nhỡ đâu ảnh hưởng đến việc Lục Viễn chữa trị cho con gái ông ta.
Đến lúc đó con gái ông ta xảy ra chuyện gì không hay thì tiêu mất.
Lúc này, mấy tên vạm vỡ kia cũng chuẩn bị xông tới, định ra tay.
Nhưng Diệp Viễn lại lạnh lùng nhìn Thư Vạn Thanh nói.
“Này ông, bây giờ ông quỳ xuống để cầu xin tôi, đưa cỏ Địa Linh cho tôi thì tôi có thể cứu con gái ông một mạng, nếu không tôi có thể bảo đảm con gái ông sẽ chết trong vòng hai phút, khi đó thì thần tiên cũng không cứu được!”
Lời Diệp Viễn nói khiến sắc mặt Thư Vạn Thanh lại càng thêm tức giận.
Bấy giờ, Lục Viễn lại lạnh lùng cười.
“Ha ha, mày là cái thá gì cơ chứ, có tao ở đây, dù hôm nay Diêm Vương đến cũng sẽ không dám mang cô Thư đi!”
“Ồ, thế hả?”, Diệp Viễn lại lạnh lùng cười.
“A!”
Đúng lúc này, Thư Uyển Nhi trên giường bệnh bỗng nhiên phát ra tiếng kêu la thảm thiết.
Mọi người quay đầu lại, lập tức nhìn thấy gương mặt Thư Uyển Nhi đã bị một làn sương trắng bao trùm.