Chương
“Bố, con bị làm sao thế?”
Thư Uyển Nhi vẻ mặt hết sức khó hiểu, cô ta cảm thấy như mình vừa nằm mơ một giấc, mà giấc mộng đó lại kéo dài cả nửa năm.
“Uyển Nhi, con bị bệnh nên đã hôn mê nửa năm nay rồi, cũng may có cậu đây vừa mới cứu con!”
“Cảm ơn ân cứu mạng của anh!”, Thư Uyển Nhi nhẹ nhàng khom lưng với Diệp Viễn.
“Không cần phải khách sáo, đúng rồi, cô Thư, cô có biết thứ này không?”
Diệp Viễn cảm thấy thứ này là do có người cố tình bỏ vào trong cơ thể Thư Uyển Nhi, nếu anh đã cứu cô ta thì sẽ làm người tốt đến cùng.
Giúp Thư Uyển Nhi làm rõ xem rốt cuộc tại sao thứ đó lại vào trong người cô ta.
“Thưa cậu, thứ đó là?”
Thư Vạn Thanh có chút khó hiểu nhìn Diệp Viễn.
“Thứ này có tên là Hàn Đan, được luyện chế từ băng tủy ngàn năm mà thành, được xem là một loại thuốc độc, tôi thấy rất ngạc nhiên, rốt cuộc tại sao nó lại có thể vào trong cơ thể cô Thư”.
“Ý cậu là thứ này được người ta cố tình cho con gái tôi nuốt vào ư?”
Thư Vạn Thanh thông minh lập tức hiểu được điểm mấu chốt trong đó.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Đúng, cũng may cơ thể cô Thư là thể linh hỏa cực kỳ hiếm gặp, có thể chống lại được hàn độc này, hơn nữa các người cũng đã dùng loại dược liệu tốt nhất để hóa giải hàn độc! Nếu không, con gái ông chắc chắn sẽ không sống quá một tháng!”
Diệp Viễn nói thế khiến sắc mặt Thư Vạn Thanh chợt phát lạnh, sát khí bùng lên trong người.
Ông ta chỉ có một đứa con gái như vậy, không ngờ lại có người dám âm mưu lên đầu con gái ông ta.
Mà Thư Uyển Nhi vừa nhìn thấy Hàn Đan trong tay Diệp Viễn thì sắc mặt cũng lập tức thay đổi.
Dường như vừa nhớ ra điều gì đó.
“Bố, thứ này là do bác Phúc cho con ăn!”
“Cái gì? Bác Phúc?”
“Đúng, chính là bác Phúc, ông ấy nói thứ đó có thể giúp con điều trị cơ thể, còn nói là bố đã đồng ý rồi!”, Thư Uyển Nhi nặng nề gật đầu.
“Đáng chết, Thư Phúc, ông cút ra đây cho tôi!”
Thư Vạn Thanh tức giận đến tột độ bỗng phát ra tiếng gầm thét kinh thiên động địa.
Mà tim bác Phúc đã ra tới sân ngoài lập tức run lên, chân cũng vội vàng đẩy nhanh tốc độ.
Nhưng một giây sau đó đã thấy người đẹp cổ trang mà Diệp Viễn bắt gặp trước đó xuất hiện ngay trước mặt ông ta.
Cùng với vẻ mặt đầy sát ý.
“Ảnh Tử đại nhân tha mạng!”
Hai chân bác Phúc mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất.
Nhưng người đẹp cổ trang không nói một lời nào, chỉ thấy tia sáng lạnh chợt lóe, hai đùi bác Phúc đã rời khỏi cơ thể ông ta.
“A…”
Nhất thời, tiếng kêu la thảm thiết thê lương vang vọng khắp căn nhà.