Chương
“Tiêu Tiêu, giới thiệu với cậu một chút, đây là anh họ tôi, bây giờ đang kinh doanh một chuỗi siêu thị ở Giang Châu”.
Cô gái tên Từ Văn vừa nói vừa tỏ thái độ vô cùng kiêu ngạo.
“Ha ha, chỉ là kinh doanh nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới!”
Thanh niên kia lại xua tay nói, miệng thì nói vậy nhưng trên mặt không thể giấu được vẻ kiêu ngạo.
Nói xong, thanh niên kia lại giơ tay với Phùng Tiêu Tiêu, nói: “Chào người đẹp Tiêu Tiêu, tôi là Hồ Vĩ, hân hạnh được làm quen với em!”
Đối mặt với bàn tay Hồ Vĩ giơ ra, Phùng Tiêu Tiêu không muốn bắt tay với anh ta cho lắm, vì từ ánh mắt đầu tiên cô ta đã thấy cái vẻ người đàn ông này nhìn mình có gì đó rất lạ.
Khi Phùng Tiêu Tiêu đang khó xử thì Diệp Viễn đã chủ động kéo lấy tay Phùng Tiêu Tiêu nói.
“Xin lỗi nhé, bạn gái tôi không có thói quen nắm tay người đàn ông nào khác ngoài tôi!”
Động tác bất ngờ của Diệp Viễn khiến mặt Phùng Tiêu Tiêu không nhịn được đỏ lên, bởi vì đây là lần đầu tiên Diệp Viễn chủ động nắm tay cô ta.
Lời Diệp Viễn nói khiến sắc mặt Hồ Vĩ chợt thay đổi.
Có chút xấu hổ rụt tay về.
Thoáng liếc nhìn Diệp Viễn một cái, sau khi thấy quần áo anh cũng bình thường thì ánh mắt lập tức hiện lên vẻ khinh thường.
Đồng thời cũng vô cùng ghen ghét, cái loại rác rưởi như Diệp Viễn mà lại có được cô bạn gái xinh đẹp như tiên thế này.
Thấy bầu không khí khá gượng gạo, Từ Văn vội nói.
“Tiêu Tiêu, không ngờ cậu lại có bạn trai, còn chưa chịu giới thiệu cho bọn tôi về bạn trai cậu nữa? Bạn trai cậu làm nghề gì thế?”
Từ Văn cũng đảo mắt nhìn Diệp Viễn một cái, ánh mắt cũng đầy vẻ khinh thường.
Tuy không thèm nghe nhưng cô ta vẫn chủ động hỏi về Diệp Viễn.
Quan trọng là lúc nãy cô ta đã thấy ánh mắt anh họ mình nhìn Phùng Tiêu Tiêu, cô ta biết anh họ đã chấm trúng cô gái này.
Vì thế nên cô ta mới muốn tìm hiểu rõ thân phận Diệp Viễn.
Chỉ cần biết rõ thân phận của Diệp Viễn thì cô ta có thể nghĩ cách để Phùng Tiêu Tiêu chia tay với Diệp Viễn, đến với anh họ mình.
Khi đó, anh họ chắc chắn sẽ cho cô ta một khoản thù lao không nhỏ.
Dù sao trong mấy năm qua cô ta cũng đã làm chuyện này rất nhiều lần.
Phùng Tiêu Tiêu đang định mở miệng thỉ Diệp Viễn đã lên tiếng trước.
“Tôi là Diệp Viễn, là người giao thức ăn!”
“Giao thức ăn?”
Từ Văn và Hồ Vĩ thoáng sửng sốt, sau đó đều vui vẻ ra mặt.