Chương
Nhưng Diệp Viễn lại lên tiếng trước.
“Thế thì để tổng giám đốc Hồ phải tốn kém rồi, đúng lúc để chúng ta cùng quen mặt nhau một chút!”
“Có gì đâu, có gì đâu!”
Hồ Vĩ mỉm cười, lập tức dẫn mọi người tới trước cửa một nhà hàng cao cấp.
Mà đó chính là nhà hàng Tinh Huy.
Mọi người vừa tới cửa thì mấy bảo vệ đã nhận ra Diệp Viễn.
Từ khi Diệp Viễn chửa bệnh cho ông cụ Lâm thì ông ta đã đưa ra mệnh lệnh.
Từ nay về sau người trong tập đoàn Lâm Thị nhìn thấy Diệp Viễn cũng như gặp được ông cụ Lâm.
Khi mấy bảo vệ đang định tiếp đón anh.
Thì đã bị một ánh mắt của Diệp Viễn cản lại.
Mà Từ Văn nhìn thấy anh họ dẫn mọi người tới nhà hàng Tinh Huy thì lại mở miệng khoe khoang với Phùng Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu, để tôi giới thiệu cho cậu một chút, đây là nhà hàng Tinh Huy, là sản nghiệp của tập đoàn Lâm Thị ở Giang Châu, hơn nữa khách đến nhà hàng đều phải có thẻ thành viên, còn phải tiêu phí mỗi năm hơn triệu thì mới đủ tư cách có được thẻ hội viên kim cương thấp kém nhất của nhà hàng Tinh Huy”.
“Mà anh họ tôi lại là thành viên bạch kim của nhà hàng Tinh Huy, mỗi năm phải tiêu hơn năm triệu mới có được! Hơn nữa ăn cơm còn được giảm giá hai mươi phần trăm”.
“Ồ!”
Lúc này Phùng Tiêu Tiêu nhàn nhạt ồ một tiếng.
Đồng thời trong lòng suy nghĩ, nếu Từ Văn biết trong tay Diệp Viễn có thẻ chí tôn của tập đoàn Lâm Thị, đồng thời còn được hưởng đặc quyền miễn thanh toán, không biết sẽ có cảm giác như thế nào.
Phản ứng của Phùng Tiêu Tiêu khiến nội tâm Từ Văn có chút khó chịu.
Nhưng ngay khi cô ta nhìn thấy dáng vẻ chưa trải sự đời của Diệp Viễn, nội tâm càng thêm khinh bỉ.
Đồng thời càng thêm tự tin bẫy được Phùng Tiêu Tiêu ở bên cạnh Diệp Viễn.
“Đồ nhà quê!”
Nội tâm thầm mắng một câu, sau đó theo Hồ Vĩ vào nhàng.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, mấy người đi vào một phòng VIP trang trí xa hoa lộng lẫy.
Diệp Viễn vẫn giả vờ bày ra dáng vẻ chưa từng trải sự đời, hết nhìn chỗ này đến nhìn chỗ khác, thỉnh thoảng phát từng lời cảm thán kinh ngạc.
Dáng vẻ của một tên nhà quê.
Từ Văn và Hồ Vĩ nhìn thấy cảnh này, nội tâm cũng tỏ ra khinh bỉ, cũng có chút kích động.
Diệp Viễn càng chưa trải sự đời, bọn họ càng có tự tin bẫy được Phùng Tiêu Tiêu.
Mà Phùng Tiêu Tiêu ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, suýt chút nữa không nhịn được bật cười.
Nhân lúc Từ Văn và Hồ Vĩ nghiên cứu thực đơn, Vương Vũ Hàm thấp giọng hỏi Phùng Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu, anh ta thật sự là bạn trai cậu à?”