Chương
Lý Diễm rõ ràng biết được thân phận của Diệp Viễn thông qua Vương Hạo Nhiên và Chu Vĩ, nhưng cô ta vẫn cố ý giả bộ không quen Diệp Viễn.
Mục đích này đương nhiên là để giễu cợt và đả kích Phùng Tiêu Tiêu.
“Tiêu Tiêu, còn không mau giới thiệu bạn trai cậu là cậu ấm nhà giàu nào đi?”
Một đám con gái không hiểu tình hình đều vô cùng mong đợi nhìn Phùng Tiêu Tiêu, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Các cô đều cảm thấy Diệp Viễn là cậu ấm giàu có trong một gia tộc lớn.
Lúc Phùng Tiêu Tiêu muốn mở miệng.
Giọng nói mang chút giễu cợt của Vương Hạo Nhiên đột nhiên vang lên.
“Ha ha, nếu anh ta là cậu ấm nhà giàu, vậy tôi chính là vương tử trong hoàng thất, tôi quen biết người này, anh ta chẳng phải cậu ấm giàu có gì đâu, chỉ là một tên giao hàng thấp kém mà thôi!”
“Không sai, nhãi ranh còn nhớ tôi không, một tháng trước anh còn giao đồ ăn cho tôi đấy!”, Chu Vĩ cũng chủ động mở miệng.
Lời của hai người Chu Vĩ và Vương Hạo Nhiên lập tức khiến tất cả mọi người không biết rõ tình hình của Diệp Viễn đều ngơ ngác.
“Cái gì, Vương Hạo Nhiên, cậu không nhầm chứ, người ta đang mặc đồ hiệu Channel mấy chục ngàn, sao cậu nói người ta là nhân viên giao hàng?”, Lý Diễm lập tức giả bộ vô cùng kinh ngạc.
“Ha ha, dạo này trên mạng hàng giả nhiều lắm”, Vương Hạo Nhiên khinh thường nói.
“Ồ, ý cậu quần áo của bọn họ là hàng giả?”, Lý Diễm vẫn giả bộ kinh ngạc hỏi.
“Cậu thấy sao?”, Vương Hạo Nhiên nhàn nhạt hỏi ngược lại.
“Tôi nói này Phùng Tiêu Tiêu, bạn trai cậu cũng quá dối trá rồi, anh ta nghèo thì là nghèo, không mua nổi thì là không mua nổi, làm gì phải mua đồ giả chứ!”
“Còn nữa, cậu nói xem cậu cũng thật là, thời đại học chúng tôi đều cảm thấy cậu khá đơn thuần, không ngờ cậu cũng dối trá như vậy”.
Lúc Lý Diễm và Vương Hạo Nhiên kẻ xướng người họa, gần như muốn gièm pha Phùng Tiêu Tiêu và Diệp Viễn vào trong bụi rác.
Mà đám bạn học xung quanh dưới sự dẫn lời của Vương Hạo Nhiên và Lý Diễm, lập tức cũng ném đến ánh mắt khinh bỉ về phía Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.
Đối mặt với tất cả ánh mắt khinh bỉ của bạn học kia, Phùng Tiêu Tiêu tức đến mức mặt trắng bệch, trong lòng vô cùng hối hận, cô không nên tham gia cuộc gặp mặt bạn học này.
Còn Diệp Viễn nhàn nhạt nhìn hai người này ở trước mặt anh nhảy tới nhảy lui, cũng chẳng buồn để ý.
Vương Vũ Hàm ở bên cạnh có chút không nhìn nổi, cô ta liền mở miệng nói.
“Vương Hạo Nhiên, Lý Diễm, các cậu cũng bị mù mắt à, sao không nhìn cho kỹ quần áo trên người Tiêu Tiêu có phải là đồ giả hay không?”
“Quần áo này là đồ chúng tôi vừa mua ở trung tâm mua sắm của tập đoàn Lâm Thị vào chiều nay”.
“Hơn nữa, khi đó chúng tôi còn gặp được đại sư Anweier, ông ấy muốn ký hợp đồng với Tiêu Tiêu, để Tiêu Tiêu trở thành người mẫu riêng của ông ấy”.
Lời này của Vương Vũ Hàm càng khiến Lý Diễm bật cười thành tiếng.