Chương
Lý Diễm sửng sốt, lập tức giống một người đàn bà đanh đá, giương nanh múa vuốt xông về phía Diệp Viễn.
“Bốp!”
Diệp Viễn lại giáng một cái tát xuống, đánh Lý Diễm ngã nhào ra đất, răng còn rớt mấy cái.
“Mẹ nó chứ, mày lại dám đánh à!”
Lập tức, Chu Vĩ và mấy người đàn ông liền xông tới.
“Ầm ầm ầm…”
Diệp Viễn chỉ đá vài cước đơn giản, đạp mấy người ngã xuống đất.
Lúc này, cửa phòng VIP được người ta đẩy ra.
Đám vệ sĩ của Liễu Phi Nhi nghe thấy động tĩnh cũng xông vào.
“Cô Liễu, xảy ra chuyện gì vậy?”
Liễu Phi Nhi chỉ vào Diệp Viễn lạnh lùng nói.
“Người này đánh bạn học của tôi, chặt đứt hai chân anh ta rồi ném ra ngoài”.
Đám vệ sĩ không chút do dư, trực tiếp xông về phía Diệp Viễn.
Nhìn thấy một đám vệ sĩ được huấn luyện bài bản xông về phía Diệp Viễn, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn chết chắc rồi.
Tất cả mọi người đều đang chờ đợi được nhìn thấy hai chân Diệp Viễn bị gãy.
Nhưng chưa đến mười giây, mọi người đều trợn tròn mắt.
Bởi vì những vệ sĩ được huấn luyện bài bản lại bị Diệp Viễn đánh cho ngã chổng ngược trên đất.
Lập tức tất cả mọi người đều câm như hến, bọn họ không ngờ thân thể của Diệp Viễn lại lợi hại như vậy.
Nhiều vệ sĩ được huấn luyện bài bản mà lại không phải là đối thủ của Diệp Viễn.
Mặc dù Liễu Phi Nhi cũng kinh ngạc với thân thủ của Diệp Viễn, nhưng cô ta không sợ anh, mà mặt đầy giận dữ nhìn anh và nói.
“Con mẹ nó lại dám đánh vệ sĩ của tôi?”
Diệp Viễn lại cười lạnh một tiếng: “Hừm, đánh vệ sĩ của cô thì sao, ngay cả cô tôi cũng dám đánh!”
Nói xong, Diệp Viễn trực tiếp giáng một cái tát vào mặt Liễu Phi Nhi.
“A! Anh anh anh… anh dám đánh tôi, anh chờ đấy, hôm nay không giết chết anh, tôi không phải họ Liễu!”
Nói xong, Liễu Phi Nhi giận dữ gọi điện cho Lý Hồng Đào.
Cô ta vô cùng oan ức nói: “Tổng giám đốc Lý, em bị người ta đánh!”
Trong điện thoại lập tức truyền đến giọng nói phẫn nộ của Lý Hồng Đào.
“Cái gì? Kẻ nào dám ăn gan hùm mật gấu, dám đánh người phụ nữ của tôi!”
“Một tên giao hàng thối tha!”
Liễu Phi Nhi trợn trừng mắt nhìn Diệp Viễn, nếu như ánh mắt có thể giết chết người, lúc này e rằng Diệp Viễn đã chết cả trăm ngàn lần rồi.
“Anh lập tức đến!”
Lý Hồng Đào nói xong liền cúp máy.