Chương
Đến ngày nay, người biết thuật luyện đan đã hiếm càng thêm hiếm.
Mà bây giờ Diệp Viễn lại nói anh biết luyện đan, đây đúng là một tin tức long trời lở đất.
Nếu tin tức này lọt ra ngoài, bị các gia tộc lớn hay võ giả mạnh biết được.
E là sẽ dùng cái giá trên trời hoặc là bảo bối quý giá nhất để lấy lòng Diệp Viễn.
Suy cho cùng thì một khi trong gia tộc có người biết luyện đan.
Thì gia tộc đó chắc chắn sẽ trở thành gia tộc hàng đầu trong nháy mắt.
Có thể thấy, người biết được thuật luyện đan được chào đón trong giới võ đạo đến mức nào.
“Sao thế?”
Thấy vẻ khiếp sợ đến mức cả người run run của Thư Vạn Thanh, Diệp Viễn có chút khó hiểu.
“Cậu Diệp, xin cậu nhận lấy một lạy của Thư Vạn Thanh!”
Lúc này Thư Vạn Thanh đang khiếp sợ mới phản ứng lại, đầu tiên là quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn.
Một người biết luyện đan xứng đáng để ông ta quỳ xuống lạy một lạy.
Mà vẻ mặt của Thư Uyển Nhi và cô gái mặc đồ cổ trang kia cũng khá rung động, hai người cũng cùng nhau quỳ xuống trước Diệp Viễn.
Diệp Viễn tiện tay kéo Thư Vạn Thanh sắp quỳ hẳn xuống, nói: “Mọi người làm cái gì thế? Chỉ là mấy viên đan dược trị nội thương thôi mà? Mọi người mang tới cho tôi nhiều dược liệu như thế, tôi cũng phải trả lại chút ân tình chứ!”
Lời Diệp Viễn nói lại khiến Thư Vạn Thanh rung động.
Diệp Viễn lại còn biết luyện chế đan dược trị nội thương, nên biết rằng đan dược trị nội thương là khan hiếm nhất, cũng là thứ mà võ giả vô cùng ưa chuộng.
Mà bây giờ số đan dược có thể trị nội thương cho võ giả được rao bán, một viên thôi cũng có thể đấu giá lên đến cả chục hay thậm chí là trăm triệu, hơn nữa có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Nhưng qua miệng Diệp Viễn thì dường như đan dược có thể trị nội thương này là thứ có thể dễ dàng luyện chế ra.
Nhất thời, Thư Vạn Thanh rung động đến mức không biết phải nói gì.
Diệp Viễn cũng không để ý đến vẻ khiếp sợ của ông ta, bởi vì anh đã mang theo mấy vị thuốc ra sân sau.
Lò luyện đan lần trước luyện chế đan dược cho Liễu Khánh Phi vẫn còn.
Thuật luyện đan trong truyền thừa của Quỷ Môn thì cần chuyển linh khí đất trời thành linh hỏa thì mới có thể luyện chế đan dược.
Đáng tiếc cảnh giới của Diệp Viễn bây giờ vẫn chưa đạ tới Kim Đan, nếu không anh có thể dùng đan hỏa để luyện đan rồi.
Vì thế, bây giờ anh chỉ có thể dùng cách truyền thống nhất.
Sau khi ngưng khí tĩnh thần, Diệp Viễn dựa theo cách chế tạo thuốc trị nội thương cho võ giả trong truyền thừa Quỷ Môn, bỏ một vài vị thuốc vào lò.
Khoảng mười mấy phút sau, tất cả dược liệu đều hóa thành nước thuốc màu đen.
Lúc này, Diệp Viễn vẫn chưa tắt lửa mà còn tăng thêm lửa lên.
Sau khi lửa được tăng lên thì nước thuốc màu đen không ngừng bốc hơi, cuối cùng chỉ còn lại thứ vật thể dính dính bé xíu.