Chương
Ngay sau đó liền giả vờ như không có gì: “Diệp Viễn, anh đến rồi!”
Đương nhiên Diệp Viễn đã chú ý đến vẻ mặt thay đổi của Phùng Tiêu Tiêu.
Thật ra thì hôm nay anh chủ động dẫn Thư Uyển Nhi đến đây, chính là muốn Phùng Tiêu Tiêu thấy.
Bởi vì anh hiểu rõ tâm ý của Phùng Tiêu Tiêu với mình.
Nhưng anh cũng biết, người như anh từ nay về sau phụ nữ ở bên sẽ không thiếu.
Nếu như Phùng Tiêu Tiêu có thể chấp nhận tương lai bên cạnh anh còn có người phụ nữ khác, vậy thì tốt.
Nếu như không chấp nhận, vậy anh chỉ có thể dùng cách khác để bồi thường cho Phùng Tiêu Tiêu, không thẹn với lương tâm càng tốt.
Đối với chuyện tình cảm, anh cũng không bắt buộc, tất cả đều thuận theo tự nhiên.
“Ừm!”, Diệp Viễn gật đầu.
“Chào chị Tiêu Tiêu!”
Lúc này, Thư Uyển Nhi chủ động cúi chào Phùng Tiêu Tiêu.
“Chào em gái Uyển Nhi!”
Phùng Tiêu Tiêu khẽ mỉm cười, dẫn mấy người vào phòng bệnh.
“Anh rể, anh đến rồi…”
Diệp Viễn vừa vào phòng bệnh, Phùng Hạo liền kích động nói. Chỉ là khi Phùng Hạo nhìn thấy Thư Uyển Nhi thân mật kéo cánh tay Diệp Viễn, lời còn lại của cậu bé lại không nói ra nữa.
“Sao rồi, hôm nay cảm thấy tốt hơn chút nào chưa?”
“Vâng, tốt hơn chút rồi ạ!”
Phùng Hạo khẽ gật đầu, quay đầu nhìn về phía Phùng Tiêu Tiêu.
Thấy Phùng Tiêu Tiêu vẫn thản nhiên không có gì, chân mày Phùng Hạo hơi nhíu lại.
Ngay sau đó nhìn về phía Diệp Viễn nói.
“Anh rể, chị đẹp này là?”
Lúc Diệp Viễn chuẩn bị mở miệng, Phùng Tiêu Tiêu lại nói thẳng.
“Tiểu Hạo, chị và Diệp Viễn chỉ là bạn, em đừng gọi lung tung!”
Quả nhiên Phùng Tiêu Tiêu ghen rồi.
Diệp Viễn không biết làm sao, khi chuẩn bị giải thích thì Sở Vân Phi lại cướp lời mở miệng trước một bước.
“Cô gái xinh đẹp này là Thư Uyển Nhi nhà họ Thư, trước đó anh Diệp đã cứu cô ấy một mạng!”
“Thì ra là như vậy!”, Phùng Hạo dường như có suy tư, cậu bé gật đầu.
Diệp Viễn bất đắc dĩ, anh cũng biết bây giờ không phải lúc nói chuyện này, vì vậy anh nói với Phùng Hạo.
“Tiểu Hạo, hôm nay anh đến chữa chân cho em, nếu như không xảy ra điều gì bất ngờ, hôm nay em có thể đứng lên được rồi!”
Nghe thấy vậy, Phùng Hạo lập tức kinh ngạc,
Còn Phùng Tiêu Tiêu và mẹ Phùng đều rất vui mừng.
“Có thật không?”
“Đương nhiên, tôi có bao giờ lừa gạt cô đâu!”