Chương
Khi còn cách cơ thể Diệp Viễn chưa đến một centimet, mười mấy viên đạn đều dừng lại một cách quỷ dị.
Cảnh này khiến tất cả mọi người có mặt đều ngẩn người, tất cả đều cảm thấy giống như nằm mơ vậy.
Lúc này, chỉ thấy Diệp Viễn vung tay, mười mấy viên đan đột nhiên bay ngược trở về, với tốc độ cực nhanh, cắm vào giữa trán của mười mấy tên lực lưỡng mặc áo đen vô cùng chuẩn xác.
Lúc này trên mặt tất cả tên lực lưỡng áo đen đều lộ ra vẻ chấn hãi và nghi hoặc.
Đến chết bọn họ cũng không biết Diệp Viễn làm được bằng cách nào.
Sau đó, Diệp Viễn quay đầu nhìn sang toàn thể thành viên băng Hạo Thiên vẫn còn đang trong trạng thái đờ đẫn.
“Cho chúng mày một cơ hội, hoặc là quy thuận La Hạo Vũ, hoặc là chết!”
Gần như cùng lúc, tất cả mọi người đều quỳ dưới đất.
Bọn họ vốn đều là người của các băng nhóm, dưới sự uy hiếp của Chử Tân Vũ.
Bọn họ bị ép bất đắc dĩ, mới lựa chọn khuất phục gia nhập băng Hạo Thiên.
Bây giờ Chử Tân Vũ đã chết, đương nhiên bọn họ đồng ý quy thuận Diệp Viễn, một nhân vật giống như thần tiên.
“Rất tốt, nếu còn ai có lòng phản bội, thì kết cục sẽ giống như bọn họ”.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi bảo dảm, tuyệt đối sẽ không có lòng phản bội.
Đùa gì vậy, thủ đoạn hôm nay Diệp Viễn thể hiện ra.
Đúng như giống như thần tiên.
Làm sao bọn họ dám đối đầu với người giống như thần tiên chứ.
Tất cả mọi người đều lựa chọn quy thuận, khiến Diệp Viễn rất hài lòng.
Lúc này, anh mới nhìn sang La Hạo Vũ nói: “Bây giờ tôi đã giúp cậu dọn sạch tất cả chướng ngại, sau này cậu là vua của thế giới ngầm Giang Châu, hãy nhớ những lời tôi từng nói trước đây, đừng làm chuyện trái với pháp luật kỷ cương, nếu không, cậu biết hậu quả rồi đấy!”
La Hạo Vũ vô cùng căng thẳng khom lưng nói: “Tôi biết rồi!”
Sau đó, Diệp Viễn lại lấy ra hai chai đan dược ném cho La Hạo Vũ nói: “Cho các anh em bị thương uống đan được này, sau đó xử lý sạch sẽ chỗ này đi!”
“Rõ!”
Chuyện ở đây đã được giải quyết xong, Diệp Viễn cũng không dừng lại, trực tiếp quay người bỏ đi.
Về đến khách sạn, Phùng Tiêu Tiêu đang vô cùng lo lắng đi đi lại lại trong phòng.
Nhìn thấy Diệp Viễn an toàn quay về, cô ta mới thở nhẹ nhõm.
“Diệp Viễn, anh không sao chứ?”
“Anh không sao, anh có thể có chuyện gì chứ!”
Nói xong, anh trực tiếp bế Phùng Tiêu Tiêu chỉ mặc chiếc áo choàng tắm mỏng manh đến thẳng giường, làm chuyện chưa làm xong.
Lập tức, cả căn phòng tràn ngập sắc xuân vô biên.
Đêm nay, Diệp Viễn đã rất lâu không động vào phụ nữ, như một con bò hung mãnh, không ngừng công phá Phùng Tiêu Tiêu.