Chương
Cho đến tận sáu giờ sáng, Phùng Tiêu Tiêu thực sự không chống được sự công phá của Diệp Viễn, Diệp Viễn mới tha cho Phùng Tiêu Tiêu.
Hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Cho đến gần trưa, hai người mới ngủ dậy.
Phùng Tiêu Tiêu trải qua chuyện đó xong càng thêm đẹp động lòng người, tỏa ra sức mê hoặc vô cùng, lập tức chọc cho Diệp Viễn không nhịn được ôm Phùng Tiêu Tiêu, lại muốn tạo nên sắc xuân với Phùng Tiêu Tiêu.
Cũng may Phùng Tiêu Tiêu lập tức nói: “Diệp Viễn, đừng làm nữa, chốc nữa em còn phải đến chỗ Anweier, làm nữa buổi chiều sẽ không còn sức!”
Bất đắc dĩ, Diệp Viễn mới tha cho Phùng Tiêu Tiêu.
Sau khi hai người ngủ dậy, ăn uống đơn giản qua loa, rồi đi đến công ty của Anweier.
Thư Uyển Nhi đã được Sở Vân Phi đón đến, hai người đang đứng ở cửa.
Khi hai người nhìn thấy Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu cùng đến, hơn nữa dáng đi của Phùng Tiêu Tiêu hơi kỳ lạ.
Sở Vân Phi cũng phải giơ ngón tay cái ra với Diệp Viễn.
Còn Thư Uyển Nhi bên cạnh chủ động đến trước mặt Phùng Tiêu Tiêu, khẽ nhún chân hạ thấp người.
“Uyển Nhi chào chị!”
Câu chào của Thư Uyển Nhi lập tức khiến Phùng Tiêu Tiêu đỏ mặt.
Đúng lúc mấy người đang định cùng đi tìm Anweier.
Một chiếc Mercedes đột nhiên dừng trước mặt mấy người.
Lâm Vỹ Phong từ trên xe đi xuống, cùng với ông ta còn có một mỹ nữ tuyệt sắc khoảng hai mươi tuổi, khí chất kiêu ngạo, dáng người thon cao, nhan sắc không hề thua kém Phùng Tiêu Tiêu.
Mỹ nữ này, bất kể là khí chất, dung mạo, hay dáng người, đều là hàng đầu.
Duy chỉ có một điều không hoàn hảo là trên khuôn mặt xinh đẹp của cô gái toát vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, cho người ta cảm giác chớ lại gần.
Lâm Vỹ Phong vừa xuống xe, đã chủ động khom lưng hành lễ với Diệp Viễn.
“Chào anh Diệp!”
Mỹ nữ bên cạnh lại nhìn Diệp Viễn từ đầu đến chân, sau khi nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp không hề thua kém mình theo bên cạnh Diệp Viễn, cô ta cau chặt mày.
“Chú Lâm, Hàn Tuyết, sao hai người lại đến đây?”
Nhìn thấy hai người, Sở Vân Phi lập tức chào hỏi.
Mỹ nữ tuyệt sắc này là công chúa của nhà họ Lâm, con gái nuôi của Lâm Vỹ Phong, cũng là bạn học đại học với anh ta.
“Chú và con bé đến tìm anh Diệp? Vân Phi, cháu quen anh Diệp à?”
Lâm Vỹ Phong hơi kinh ngạc nói.
Sở Vân Phi gật đầu.
“Anh Diệp là bạn của cháu!”
“Ha ha, thật trùng hợp, trước đây anh Diệp đã từng cứu bố của chú!”