Chương
Chỉ thấy ông ta vội vàng chạy đến, trực tiếp quỳ trước mặt Diệp Viễn.
“Anh Diệp, xin anh ra tay cứu con trai và bố của tôi đi, tôi dập đầu với anh đấy!”
“Đừng cầu xin tôi, tôi là kẻ lừa đảo, tôi không có năng lực cứu người!”
Sau khi Diệp Viễn lạnh lùng vứt lại một câu liền quay người bỏ đi.
Lần này thì Lâm Vỹ Phong đã thật sự hoảng sợ rồi, vội vàng ôm lấy hai chân Diệp Viễn, luôn miệng cầu xin.
“Anh Diệp, chúng tôi sai rồi, chúng tôi thật sự biết sai rồi! Cầu xin anh, cứu bố và con trai của tôi với!”
Bấy giờ, Lâm Hàn Tuyết dẫn chú Lý chạy tới, khi cô ta nhìn thấy bố mình đang quỳ xuống dập đầu với Diệp Viễn thì mặt lập tức khó chịu.
“Bố, tại sao bố lại cầu xin tên lừa đảo đó, chắc chắn tất cả đều do tên khốn đó giở trò!”
“Bốp!”
Thế nhưng Lâm Hàn Tuyết vừa mới dứt lời thì mặt đã bị tát một cái, người ra tay tất nhiên là Lâm Vỹ Phong.
“Đồ vô liêm sỉ, mẹ nó câm miệng ngay cho bố”.
Bấy giờ, Lâm Hàn Tuyết đã hoàn toàn ngẩn ngơ, ôm bên má sưng đỏ, nước mắt rơi xuống.
Đây là lần đầu tiên cô ta bị bố đánh, hơn nữa còn bị đánh vì một tên lừa đảo.
Bấy giờ, cô ta đã chính thức hận Diệp Viễn, tên lừa đảo này không chỉ lừa ông nội cô ta mà còn khiến cô ta bị bố đánh.
“Chú Lý, bắt tên khốn này lại cho tôi!”
Chú Lý thoáng do dự một chút, rồi vẫn ra tay chụp lấy đầu vai Diệp Viễn.
“Dừng tay! Mau dừng tay lại cho tôi!”
Lúc này, Lâm Vỹ Phong thật sự sắp tức điên rồi.
Nếu họ hoàn toàn chọc giận Diệp Viễn, thế thì bố và con trai ông ta chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.
Mà lúc này, Diệp Viễn đột nhiên xoay người lại, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến cơ thể chú Lý đang lao tới chợt khựng lại, dại ra như bị người điểm huyệt.
Không phải ông ta muốn đứng đó, mà là bởi vì cả người ông ta đã bị một luồng khí mạnh mẽ trói chặt.
Căn bản không thể nhúc nhích.
“Đừng ép tôi phải ra tay giết người!”
Bấy giờ, khí thế trên người Diệp Viễn đã hoàn toàn bùng nổ, ánh mắt lại tràn ngập sát ý.
Hơi thở của mấy người ở đó lập tức bị kiềm hãm, họ lập tức có cảm giác như bị một con thú khổng lồ theo dõi, cả người như chìm trong hầm băng âm mấy chục độ.
Khiến cơ thể bọn họ không ngừng run rẩy.
“Một cô gái ngu xuẩn”.
Lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Hàn Tuyết một cái, Diệp Viễn xoay người bỏ đi, anh không phải thánh, nếu người ta đã khinh thường anh là kẻ lừa đảo thì tất nhiên anh cũng không cần phải chữa bệnh cho họ làm gì.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi!”