Chương
Nhìn bóng lưng Diệp Viễn kiên quyết rời đi, Lâm Vỹ Phong đặt mông xuống đất.
Vẻ mặt đầy tuyệt vọng.
Lúc này, cơ thể chú Lý cuối cùng cũng có thể cử động, vội vàng quay sang nói với Lâm Hàn Tuyết.
“Cô chủ, chúng ta hiểu lầm cậu Diệp rồi, cậu ấy là một cao thủ cảnh giới Thánh Giả, một người như thế thì sao có thể đi lừa đảo được cơ chứ?”
“Cái gì? Anh ta là cao thủ cảnh giới Thánh Giả ư?”
Sắc mặt Lâm Hàn Tuyết lập tức thay đổi, vẻ mặt đầy không dám tin và khiếp sợ.
Đối vời võ giả, cô ta biết cả giới võ đạo này ngoài mấy ông ông lão bất tử, hoặc là những lão quái vật đạt tới cảnh giới trên trong truyền thuyết kia.
Thì Thánh Giả chính là sự tồn tại nằm trên đỉnh kim tự tháp của võ giả.
Nếu một gia tộc nào đó có sự tồn tại của Thánh Giả, thì chắc chắn gia tộc đó sẽ trở thành gia tộc cực kỳ lớn mạnh.
Dù là con quái vật lớn như nhà họ Lâm, thì đối mặt với cảnh giới Thánh Giả cũng phải dốc hết sức để lấy lòng.
Nếu như Diệp Viễn thật sự là một Thánh Giả, thì đúng là anh không cần phải lừa gạt ông nội cô ta.
Nhưng nhớ tới những gì mình điều tra được về Diệp Viễn, Lâm Hàn Tuyết vẫn không muốn tin cho lắm.
Một tên ở rể bị đuổi ra đường, vô dụng như thế, lại là cao thủ cảnh giới Thánh Giả.
“Chú Lý, chú có nhầm lẫn gì không vậy?”
Chú Lý giải thích: “Chỉ có cao hơn chứ không thể thấp hơn, lúc nãy cậu ta chỉ nhìn tôi một giây thôi đã khiến cảnh giới Đại Tông Sư như tôi không thể nhúc nhích, cộng với khí thế cậu ta tỏa ra sau đó cũng là thứ mà cả đời tôi chưa từng thấy”.
“E là cao thủ cảnh giới trong truyền thuyết kia cũng không thể ghê gớm đến vậy!”
“Phụt!”
Lâm Vỹ Phong bên kia nghe thế thì lập tức phun ra một ngụm máu, trực tiếp chết ngất.
Lần này, đến phiên Lâm Hàn Tuyết hoảng sợ.
“Chú Lý, chú đi cầu xin anh ta đi, nhất định phải xin anh ta cứu lấy ông nội!”
Nhưng chú Lý lại lắc đầu nói: “Cô chủ, tốt nhất là cô đích thân đi xin cậu ta, dù sao chuyện này cũng là do cô không tin tưởng người ta mà!”
Lâm Hàn Tuyết lập tức sửng sốt, thật ra cô ta bảo chú Lý đi là vì cô ta không biết phải cầu xin Diệp Viễn thế nào, dù sao thì lúc nãy vẫn còn bảo người ta là kẻ lừa đảo, bây giờ lại muốn đi cầu xin người ta chữa bệnh.
Nếu mà chuyện đó xảy ra với mình thì e là cô ta cũng chẳng đồng ý.
“Cô chủ, đừng do dự nữa, chờ thêm nữa ông cụ sẽ mất mạng đấy!”
Cuối cùng, Lâm Hàn Tuyết đành phải bất chấp tất cả.
Vội vàng đi tới chỗ xe Sở Vân Phi, ngăn cản Sở Vân Phi và Diệp Viễn đang chuẩn bị rời đi.
“Phịch!”
Một tiếng!
Lâm Hàn Tuyết trực tiếp quỳ xuống trước đầu xe.