Chương
Ra chợ cũng là thứ ngàn vàng khó cầu.
“Chú Lý, chú đừng kích động, mau cho ông nội với em trai tôi nuốt thuốc vào đi!”
Lúc này chú Lý mới phản ứng lại, vội vàng mang hai viên thuốc đó chia ra nhét vào miệng ông cụ Lâm và Lâm Vạn Phi mỗi người một viên.
Khi hai viên thuốc đó vào miệng hai người thì lập tức hóa thành một dòng nước ấm lan ra khắp tay chân và mạch máu trong người họ.
Luồng khí đen ngòm trên người họ biến mất với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Thấy thuốc thật sự có tác dụng, Lâm Hàn Tuyết thở phào nhẹ nhõm.
Không bao lâu sau, trên cơ thể hai người họ đột nhiên chảy ra thứ dịch tanh hôi.
Cảnh tượng đó khiến Lâm Hàn Tuyết nghệt mặt ra.
“Chú Lý, chuyện gì thế này?”
Chú Lý thấy thế cũng giật mình, sau đó ông ta như hiểu ra được điều gì, vẻ mặt chợt thay đổi.
“Trời ạ, viên thuốc này còn có cả tác dụng tẩy kinh phạt tủy!”
“Tẩy kinh phạt tủy? Là cái gì?”, Lâm Hàn Tuyết lại càng ngơ ngác.
Chú Lý chấn động một lúc lâu, mới nói.
“Chắc là cô cũng biết, một người bình thường muốn bước vào con đường võ đạo là khó khăn và gặp nhiều trở ngại đến mức nào đúng chứ?”
Lâm Hàn Tuyết gật đầu, từ nhỏ cô ta đã lớn lên bên cạnh chú Lý, mưa dầm thấm đất, tất nhiên cô ta biết muốn trở thành võ giả thì cần có thiên phú, hơn nữa còn phải đả thông kinh mạch trong cơ thể.
Người không có tài năng thiên bẩm, kinh mạch trong người cũng không thông thì dù có cực khổ cả đời cũng không thể bước vào con đường võ đạo.
Tất nhiên, vẫn còn một cách nữa, đó là nhờ một cao thủ bước vào cảnh giới trong truyền thuyết kia giúp đả thông kinh mạch, thì cũng có thể bước vào con đường võ đạo.
Nhưng cách này là vô cùng nguy hiểm, sơ sẩy một chút thôi thì võ giả cảnh giới trong truyền thuyết kia cũng chịu ảnh hưởng rất lớn, nhẹ thì mất hết võ công, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.
Mà con đường võ đạo này, tu luyện vốn đã vô cùng khó khăn, có thể đạt tới cảnh giới trong truyền thuyết kia lại càng khó.
E là không có ai chấp nhận mạo hiểm như vậy.
Chú Lý nói tiếp: “Nhưng bây giờ, loại thuốc này có thể dễ dàng giúp một người bình thường không có chút thiên phú nào bước lên con đường võ đạo”.
“Cái gì?”
Nghe thế, sắc mặt Lâm Hàn Tuyết cũng thay đổi, lòng rung động đến mức không biết phải nói gì.
Sau đó chú Lý nói: “Hơn nữa số đan dược này cũng có tác dụng với người đã bước vào con đường võ đạo, chẳng những gia tăng sức mạnh mà còn giúp người kia đột phá qua bình cảnh dễ dàng hơn!”
Nghe vậy, Lâm Hàn Tuyết hoàn toàn ngây dại.
Cô ta biết rất rõ muốn đột phá lên một cảnh giới là khó khăn đến mức nào.
Một người có thiên phú bình thường thậm chí tốn hết cả đời cũng chỉ dừng lại ở đó, không thể đột phá, cuối cùng ôm hận mà chết.
Dù một số người có thiên phú yêu nghiệt, thì mỗi lần đột phá cảnh giới cũng trải qua vô vàn khó khăn.
Mà giờ phút này, viên thuốc đó lại có thể giúp người ta dễ dàng đột phá cảnh giới.