Chương
Nếu chuyện này rơi vào tai người trong giới võ đạo, e là sẽ khiến toàn giới đảo điên.
Lúc này, chú Lý cũng nói: “Nếu mang loại thuốc thần này vào trong giới võ đạo, e là sẽ dấy lên một hồi gió tanh mưa máu. Có lẽ mấy lão quái vật không mấy khi xuất hiện cũng sẽ đích thân đến cướp đoạt!”
“Nếu mang đi bán đấu giá, con số phải lên đến ít nhất là hàng tỷ!”
“Cái gì? Hàng tỷ trở lên ư?”, Lâm Hàn Tuyết lại kinh hãi nói.
“Đúng vậy, chỉ có cao hơn chứ không có thấp hơn!”, chú Lý gật đầu nói.
Nếu giờ phút này Diệp Viễn nghe chú Lý nói thế chắc cũng không kinh ngạc là mấy.
Dù sao anh cũng là người tu tiên, so với võ giả thì khác biệt một trời một vực, đan dược này trong mắt võ giả là thần dược vô giá.
Nhưng trong mắt Diệp Viễn cũng chỉ là thứ đan dược bình thường nhất của kỳ Trúc Cơ mà thôi.
Chỉ cần có đủ dược liệu thì anh có thể luyện chế ra bất kỳ lúc nào.
Khi hai người này đang rung động về loại thần dược này.
Thì ông cụ Lâm và Lâm Vạn Phi cũng đã tỉnh lại.
Nhìn thấy ông cụ tỉnh, Lâm Hàn Tuyết vội vàng đi tới, căng thẳng hỏi.
“Ông nội, ông không sao chứ?”
“Không sao, ngược lại còn có cảm giác như trẻ hơn cả mười tuổi, trong cơ thể có cảm giác sảng khoái không nói nên lời!”
Ông cụ Lâm nói xong bèn ngồi bật dậy như cá chép.
Thấy ông cụ hành động dứt khoát mạnh mẽ như thế, Lâm Hàn Tuyết lại giật mình không biết phải nói thế nào.
“Thưa ông, để tôi đưa ông đi tắm!”, lúc này, chú Lý nhắc nhở.
Cơ thể hai người thật sự có mùi rất thối.
Lúc này ông cụ Lâm mới chú ý tới người mình đang bị một lớp dịch tanh hôi bao phủ.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế?”
“Thưa ông, để tôi tắm cho ông rồi sẽ giải thích!”
Nói xong, chú Lý bèn dẫn ông cụ Lâm và Lâm Vạn Phi vào trong phòng tắm.
Khoảng nửa giờ sau, ba người mới từ trong phòng tắm đi ra.
Khi Lâm Hàn Tuyết thấy ông nội như biến thành một người khác, trở nên trẻ trung hơn hẳn, mái tóc hoa râm cũng trở về màu đen thì cô ta rung động không nói nên lời.
Lúc này, Lâm Vỹ Phong bị chọc tức đến ngất xỉu cũng tỉnh lại.
“Lâm Hàn Tuyết, đứa con gái vô dụng này…”
Lâm Vỹ Phong vừa tỉnh táo lại đã giơ tay muốn dạy cho Lâm Hàn Tuyết một bài học.
Thế nhưng khi ông ta thấy ông cụ nhà mình bình yên không tổn hao gì đứng trước mặt thì lập tức ngây ngẩn cả người.
“Bố à, bố không khỏe rồi ư?”