Chương
Tuy họ đều cử những cao thủ đi, nhưng người thật sự làm việc cho nhà họ Tiêu lại không có mấy.
Mấy ngày nay, các cao thủ phải ở trong vùng đất Lánh Đời thời gian dài, vừa ra bên ngoài đã bắt đầu ăn chơi hưởng lạc.
Đã sớm ném chuyện nhà họ Tiêu ra sau đầu.
Mà hôm nay, khi họ phát hiện ra ở Giang Châu này lại có một nơi tràn đầy linh khí như thế.
Nên bọn họ đều muốn chiếm lấy nó làm của riêng.
Vì thế, họ đã bắt đầu đánh nhau.
Lại không ngờ được rằng Tôn Kỳ Phong lại đích thân ra ngoài.
Tất cả đều biết rõ, Tôn Kỳ Phong chính là nô bộc trung thành nhất của nhà họ Tiêu.
Mấy năm nay, ông ta vẫn xem nhà họ Tiêu là chủ, sai đâu đánh đó.
“Bây giờ, tất cả mọi người đều đi tìm tên đại sư Diệp kia cho tối, hai ngày nữa người của nhà họ Tiêu sẽ đến Giang Châu”.
“Nếu các người vẫn không tìm thấy tên đại sư Diệp đó trước khi người nhà họ Tiêu đến, thì tài nguyên tu luyện từ nay về sau sẽ bị cắt!”
Nghe thế, tất cả đều giật hết cả mình, nhà họ Tiêu cung cấp tài nguyên tu luyện cho bọn họ hằng năm, chính là những tài nguyên quan trọng nhất giúp cho họ tu luyện.
Nếu bị cắt thật, thì hậu quả là vô cùng nghiêm trọng.
“Tuân lệnh Võ Vương!”
Nhất thời, tất cả đều gật đầu.
“Mặt khác, nơi này các người cũng đừng nhòm ngó tới làm gì nữa, động tiên này chỉ có thể thuộc về nhà họ Tiêu!”
“Rõ!”
Mọi người lại gật đầu, không dám bày tỏ ý kiến phản đối gì.
“Bây giờ, lập tức cùng tôi đi tìm tên đại sư Diệp kia!”
Nhưng khi tất cả mọi người chuẩn bị rời đi.
Thì giọng nói của Diệp Viễn lại đột ngột vang lên.
“Này, các người phá hủy nhà của tôi nghiêm trọng như thế, bây giờ lại muốn đi, không dễ dàng như vậy chứ?”
Lẽ ra Diệp Viễn còn muốn xem một vở kịch chó cắn chó đầy vui vẻ, kết quả là Võ Vương gì đó đột nhiên xuất hiện đã ngắt ngang vở kịch hay của anh.
Hơn nữa, mấy tên khốn đó phá hủy căn biệt thự của anh “thê thảm” đến mức không nỡ nhìn rồi bây giờ lại đòi đi.
Giọng nói đột nhiên xuất hiện nhất thời khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Nhất thời, tất cả đều quay sang nhìn Diệp Viễn ngồi trên chiếc ghế đá cách đó không xa.
Mọi người trước mặt nhìn thấy Diệp Viễn, Phùng Tiêu Tiêu và Thư Uyển Nhi đang ngồi rất gần đó.
Thế nhưng họ lại hoàn toàn không thể phát hiện khiến bọn họ đều giật hết cả mình.
“Ranh con, cậu là ai, cậu đã đến đây bao lâu rồi?”, ông lão cao gầy lên tiếng quát hỏi.
Diệp Viễn khinh thường liếc nhìn ông ta một cái, mới thản nhiên nói: “Là lỗ tai hay là đầu óc của ông có vấn đề, không nghe thấy lời tôi nói lúc nãy hay sao mà còn hỏi tôi là ai?”