Chương
Bây giờ Diệp Viễn đã đạt tới cảnh giới Kim Đan nên tất nhiên có thể ngưng kết đan hỏa.
Tuy đan hỏa chỉ bé tí thế thôi, nhưng nó mạnh hơn lửa nội khí của võ giả không biết bao nhiêu lần.
“Đi!”
Chỉ nghe thấy Diệp Viễn quát lên một tiếng, đan hỏa đã bay về phía bọn họ.
Gần như cùng lúc, tất cả mọi người đều tản ra chạy đi bốn phía.
Đáng tiếc là tốc độ của bọn họ quá chậm.
Trong nháy mắt, đan hỏa kia đã chạm tới cơ thể bọn họ.
Khi nó vừa chạm vào đã hóa thành ngọn lửa hừng hực với hơi thở khủng bố, bao trùm lấy cả người họ trong nháy mắt.
Chưa đến một giây, mọi người đã bị đốt trụi không còn một hạt bụi nào.
Sau khi xác của rất cả bọn họ bị thiêu hủy, trên mặt đất xuất hiện những cái hòm.
Nhìn thấy mấy cái hòm đó, Diệp Viễn khá ngạc nhiên, bởi vì anh phát hiện ra nó có chất liệu gỗ rất giống với thứ anh lấy được từ Quỷ Môn.
Thứ duy nhất khác biệt chính là màu sắc.
Diệp Viễn tiện tay mở một cái ra, bên trong có một viên ngọc thạch to chừng một nắm đấm của người trưởng thành đang tỏa ra linh khí nồng đậm.
Điều này khiến Diệp Viễn khá kinh ngạc, bởi vì lượng linh khí nồng đậm của nó thậm chí còn nhiều và tinh khiết hơn linh khí thiên địa mà trận tụ linh của anh thu hút được.
“Đây là hắc linh thạch, là thứ các gia tộc lánh đời dùng để tu luyện!”, Thư Uyển Nhi lên tiếng giải thích.
“Thì ra là thế!”
Diệp Viễn gật đầu.
Sau đó anh đưa hai người vào trong biệt thự.
Bởi vì ngày mai hai cô gái phải theo Anweier sang tỉnh khác để tham gia thi tài, hơn nữa còn phải đi cả tháng.
Điều này khiến Phùng Tiêu Tiêu cực kỳ không muốn xa Diệp Viễn.
Vì thế, đến giờ ngủ, sau khi Thư Uyển Nhi về phòng thì Phùng Tiêu Tiêu đã lén lút vào trong phòng của Diệp Viễn.
Một đêm đó, Phùng Tiêu Tiêu cực kỳ điên cuồng, hận không hết dâng hiến tất cả của mình cho Diệp Viễn.
Mai đến năm giờ rạng sáng hôm sau hai người mới chìm vào giấc ngủ.
Đến sáng bảy giờ, Thư Uyển Nhi đúng giờ gõ cửa phòng ngủ của Diệp Viễn.
Cũng may trước đó Phùng Tiêu Tiêu đã nuốt viên thuốc vào nên cơ thể cũng tốt hơn người thường rất nhiều.
Nếu không thời gian hai tiếng là không đủ để nghỉ ngơi.
Thấy Phùng Tiêu Tiêu và Diệp Viễn bước ra từ cùng một phòng, mặt Thư Uyển Nhi lại đỏ đến lạ.
Thật ra đêm qua cô ta cũng không được nghỉ ngơi tốt.
Bởi vì âm thanh điên cuồng của Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu đêm qua không thoát nổi tai cô ta.
Khiến cô ta không thể ngủ suốt cả đêm.