Chương
Nhưng hôm nay thì khác, hôm nay Diệp Viễn chỉ xuất hiện ở đây một thân một mình, mà đám Sở Vân Phi thì không có mặt.
Hơn nữa, hôm nay anh họ Lý Tử Hàn của anh ta và Ngọc Lâm Phong cũng có mặt.
Có Lý Tử Hàn và Ngọc Lâm Phong thì Lý Thiên Vũ chẳng cần phải lo lắng làm gì nữa.
Chỉ thẳng vào mặt Diệp Viễn mắng.
“Thằng khốn, Diệp ngu ngốc, lần trước mày khiến bó mày mất hết thể diện, bố mày…”
Chỉ là anh ta còn chưa nói hết lời thì đã bị Diệp Viễn tát một cái bay xa.
Lâm Oánh Oánh thấy Lý Thiên Vũ bị tát bay, cô ta còn chưa kịp làm gì thì cơ thể cũng đã văng ra ngoài.
“Thứ vô liêm sỉ này, chán sống rồi mà!”
Lý Tử Hàn bên cạnh cử động, thanh đao dài trong tay đã được rút khỏi vỏ, chém thẳng về phía Diệp Viễn.
Lần trước ra tay với Diệp Viễn ở phố đồ cổ, anh ta vẫn không chịu phục.
Hôm nay anh ta nhất định phải tìm lại thể diện của mình.
“Bốp!”
Diệp Viễn vung tay lên, Lý Tử Hàn như con diều đứt dây, miệng phun đầy máu tươi văng ra xa.
Ngọc Lâm Phong bên cạnh thì lạnh mặt, đang định ra tay thì…
“Ngọc Lâm Phong, tên đàn bà này ăn gan hùm mật gấu gì mà lại dám ra tay với vị khách tôn quý nhất của nhà họ Lâm?”
Lúc này, trước cửa nhà hàng, Lâm Vạn Phi của nhà họ Lâm dẫn theo một đám vệ sĩ hùng hổ vọt ra.
Đến gần, Lâm Vạn Phi vô cùng cung kính cúi người chào Diệp Viễn.
“Chào anh Diệp!”
Nhưng Diệp Viễn không hề quan tâm tới Lâm Vạn Phi.
Biết có lẽ anh vẫn còn tức giận, Lâm Vạn Phi cũng không dám nói thêm điều gì, bèn trực tiếp quay sang Ngọc Lâm Phong sắc mặt đã bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
“Ngọc Lâm Phong, tên đàn bà này, mẹ nó hán sống rồi có đúng không? Lại dám ra tay với vị khách tôn quý nhất của nhà họ Lâm?”
Lại bị Lâm Vạn Phị gọi là tên đàn bà trước mặt mọi người, sắc mặt Ngọc Lâm Phong bắt đầu chìm trong băng giá.
Tên đàn bà chính là từ ngữ cấm kỵ của anh ta, bởi vì công pháp đang tu luyện nên khiến bộ phận đó xảy ra chút vấn đề, hơn nữa còn khiến anh ta ngày càng giống con gái.
Trước kia, khi công lực của anh ta chưa có tiến bộ thì đã bị đám Lâm Vạn Phi gọi là tên đàn bà.
Dần dà, biệt danh đó cũng đã lan ra khắp Giang Bắc.
Nhưng khi công lực của anh ta dần tiến bộ, dần trở thành người nổi bật trong số những thanh niên Giang Bắc, thì không còn ai dám gọi anh ta là tên đàn bà nữa.
Bởi vì kẻ dám gọi anh ta như thế đều bị anh ta cho một bài học rất thảm.
Lâm Vạn Phi cũng không phải là ngoại lệ.
Không ngờ được rằng, hôm nay Lâm Vạn Phi lại dám gọi anh ta là tên đàn bà trước mặt nhiều người như vậy.