Chương
Nhưng đắc tội với một nhà họ Ngọc lại có thể tạo mối quan hệ tốt với nhân vật thần tiên Diệp Viễn, chuyện này có bảo ông ta chọn cả chục ngàn lần, ông ta cũng vẫn sẽ như vậy.
“Cậu Diệp, chuyện lúc trước đều là sai lầm của cháu gái tôi, tôi thay mặt đứa cháu gái không ra hồn này xin lỗi cậu”.
Nói xong, ông cụ Lâm lại một lần nữa khom lưng với Diệp Viễn.
“Cậu Diệp, tôi đã bày tiệc rượu ở tửu lầu này, muốn mời cậu, mong cậu Diệp đừng từ chối”.
Lần này, Diệp Viễn cũng không từ chối.
Dưới sự chỉ dẫn của ông cụ Lâm, mọi người đi đến một gian phòng vô cùng sang trọng trên tầng ba.
Trong phòng đã chuẩn bị xong rượu và đồ ăn.
Lâm Hùng Phi mời Diệp Viễn ngồi vào vị trí chính, sau đó rót đầy rượu cho mình.
Đi đến trước mặt Diệp Viễn, cung kính nói: “Cậu Diệp, trước tiên cảm kích ơn cậu cứu mạng tôi và cháu trai tôi, một ly này tôi uống cạn, cậu cứ tùy ý!”
Nói xong, Lâm Hùng Phi ngửa đầu, uống cạn sạch một hơi ly rượu đầy.
Ngay sau đó lại rót ly thứ hai.
“Cậu Diệp, ly rượu này là tôi xin lỗi cậu, trước kia tôi hiểu lầm cậu, mong cậu đại nhân rộng lượng, tha thứ cho sự dốt nát của chúng tôi!”
Nói xong, Lâm Hùng Phi lại một lần nữa uống một ly cạn sạch, ngay sau đó lại rót ly thứ ba.
“Cậu Diệp, ly này là tôi xin lỗi thay cháu gái, trước kia nó hiểu lầm cậu, mong cậu lượng thứ”.
Sau khi uống xong ly thứ ba, Lâm Hùng Phi quay đầu nhìn về phía Lâm Hàn Tuyết ở bên cạnh và nói.
“Hàn Tuyết, còn không mau xin lỗi cậu Diệp!”
Lâm Hàn Tuyết gật đầu, cũng vội vàng nâng rượu.
Nói với Diệp Viễn: “Anh Diệp, là tôi sai, ngày trước tôi nên tin anh, xin lỗi anh!”
Nói xong, Lâm Hàn Tuyết uống một ly rượu lớn đầy.
Cô ta lần đầu tiên uống rượu lập tức bị sặc, ho khan kịch liệt.
Lúc này, Diệp Viễn mới nhàn nhạt nói.
“Người phụ nữ ngu xuẩn, nhớ lấy, lần sau đừng làm chuyện điên rồ bị người ta lợi dụng!”
Thật ra thì Diệp Viễn không hề muốn tha thứ cho người phụ nữ ngu xuẩn Lâm Hàn Tuyết này, nhưng nể mặt ông cụ Lâm, anh cũng không muốn so đo làm gì.
Nói xong, Diệp Viễn lúc này mới nâng rượu lên trước mặt, khẽ uống một hớp.
Thấy Diệp Viễn uống rượu, đám người Lâm Hùng Phi cũng mới thở phào nhẹ nhõm
Diệp Viễn uống rượu, chứng tỏ anh đã tha thứ cho bọn họ.
Mà Lâm Hàn Tuyết nghe thấy lời của Diệp Viễn, sắc mặt hơi biến đổi.
Mặc dù rất khó chịu khi bị Diệp Viễn mắng là người phụ nữ ngu xuẩn, nhưng cô ta cũng không dám nói thêm gì nhiều.
Đương nhiên Diệp Viễn có thể nhìn ra vẻ không cam lòng của Lâm Hàn Tuyết, anh nhàn nhạt nói.