Chương
Liễu Khánh Phi liền chủ động nhắc nhở Diệp Viễn một câu.
Nhưng Diệp Viễn làm như không nghe thấy, vẫn đi về phía Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống.
“Tự tìm cái chết!”
Nhìn thấy Diệp Viễn tự đại như vậy, coi thường công kích của mình, Thượng Quan Thiên Thần khinh thường cười một tiếng.
Giống như đã nhìn thấy cảnh tượng một chưởng của anh ta đánh chết Diệp Viễn.
“Ầm!”
Một âm thanh kim loại giao nhau vang lên.
Một chưởng của Thượng Quan Thiên Thần hung hãn đánh trúng sau lưng Diệp Viễn.
Nhưng cảnh tượng đó không xuất hiện, Diệp Viễn vẫn đi về phía trước.
Nụ cười trên khóe miệng của Thượng Quan Thiên Thần đang đánh lén đã hoàn toàn đọng lại, mặt lộ ra vẻ không thể tin nổi.
Một giây kế tiếp, Thượng Quan Thiên Thần liền cảm giác thấy một cơn đau khó có thể diễn tả thành lời, anh ta theo bản năng cúi đầu, kinh hãi phát hiện, bàn tay của anh ta lại tự gãy lìa khỏi cổ tay.
Ngay sau đó, anh ta liền cảm nhận được một lực phản chấn mạnh mẽ truyền đến từ phía sau Diệp Viễn, dọc theo tay mình, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân.
“Ầm!”
Lực phản chấn to lớn kia trực tiếp bắn bay Thượng Quan Thiên Thần.
Sau khi lộn nhào vài cái trên không trung, cơ thể anh ta nặng nề rơi xuống đất.
“Sao có thể?”
Thượng Quan Thiên Thần ngã xuống đất vẫn không thể tin nổi, đau đớn trên tay cũng không cảm nhận được.
Bởi vì chấn động trong lòng anh ta vượt xa đau đớn trên bàn tay.
Lúc đến đây, đương nhiên Thượng Quan Thiên Thần đã nghe qua sự tích Diệp Viễn đánh chết đám người Cổ Thông Thiên.
Một người kiêu ngạo như anh ta vẫn rất khinh thường, bởi vì anh ta cảm thấy đám người Cổ Thông Thiên có tiếng không có miếng mới có thể bị Diệp Viễn chém chết.
Nhưng vào thời khắc này, sau khi anh ta đích thân ra tay mới biết được sự mạnh mẽ của Diệp Viễn, biết chênh lệch giữa mình và Diệp Viễn mạnh thế nào.
Lúc này, Diệp Viễn cũng đã đến trước mặt Thẩm Tư Phàm và Phạm Thống.
Kiểm tra sơ lược vết thương của hai người, Diệp Viễn thở phào nhẹ nhõm, hai người chỉ là bị thương ngoài da, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
“Không sao chứ?”
“Không sao!”
Hai người vội vàng lắc đầu.
Sau khi kéo hai người qua, Diệp Viễn lại đến bên cạnh gia chủ nhà họ Ngô, cầm máu cho ông ta xong, anh dẫn ba người đi đến chỗ Thượng Quan Thiên Thần.
“Ai đánh hai ngươi?”