Chương
Liễu Hạo Long vội vàng nói: “Tiền bối Tôn, cậu Diệp có ơn với tôi, tiền bối Tôn có thể nể tình tôi bỏ qua cho cậu ấy được không!”
Lão tổ nhà họ Tôn hừ lạnh: “Hừm, bỏ qua cho hắn, hắn đã đánh công chúa nhà họ Tiêu, ông đi mà hỏi công chúa nhà họ Tiêu xem có chịu tha cho hắn không!”
Nghe xong, sắc mặt Liễu Hạo Long biến đổi, Diệp Viễn lại đánh công chúa nhà họ Tiêu, vậy lớn chuyện rồi.
Tiêu Thiến Thiến vừa bị Diệp Viễn đánh lúc này đã tức giận đến cực điểm.
Mà lúc này, mấy người vẫn đang lải nhải mãi không xong, cô ta lập tức không nhịn nổi nữa.
“Mẹ kiếp, tên họ Tôn kia, con mẹ nó ông vẫn còn phí lời làm gì, giết chết tên tạp chủng đáng chết này đi!”
Chỉ là lời Tiêu Thiến Thiến vừa dứt, cô ta trực tiếp bay thẳng ra ngoài.
Sau khi tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung, cô ta nặng nề đập xuống đất.
Trực tiếp ngất đi.
“Xong rồi!”
Thấy Diệp Viễn lại đá bay công chúa nhà họ Tiêu, trái tim Liễu Hạo Long hoàn toàn chìm xuống đáy vực.
Thẩm Tư Phàm, Phạm Thống và đám chủ sự các gia tộc Giang Bắc lúc này sắc mặt như tro tàn.
Vừa rồi bọn họ đã rõ, người bị Diệp Viễn đánh lại là công chúa nhà họ Tiêu, gia tộc siêu cấp ở thủ đô.
Mày những lão giả này chính là lão quái vật ở vùng ẩn thế Giang Bắc.
Sau khi Diệp Viễn biết rõ thân phận của đối phương, anh lại còn dám ra tay đánh công chúa nhà họ Tiêu.
Dù Diệp Viễn rất mạnh, nhưng có thể mạnh hơn nhân vật khổng lồ nhà họ Tiêu hay không?
Có thể mạnh hơn các lão quái vật trước mắt không biết đã sống được bao nhiêu tuổi?
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn hôm nay chết chắc rồi.
Hơn nữa sau khi Diệp Viễn chết, bọn họ sợ rằng cũng sẽ chẳng có kết cục gì tốt.
Dù sao bây giờ bọn họ cũng xem như là người của Diệp Viễn.
Sợ rằng không bao lâu nữa, bọn họ sẽ phải chịu đựng lửa giận của nhà họ Tiêu.
Những nhà được xem như giàu có tại vùng Giang Bắc như bọn họ ở trước mắt nhân vật khổng lồ nhà họ Tiêu, căn bản không đáng nhắc tới.
Nhà họ Tiêu muốn tiêu diệt bọn họ, cũng chỉ là một câu nói mà thôi.
Ngọc Lâm Phong nhìn Diệp Viễn giống như nhìn người chết.
Từ trong miệng Lý Thiên Vũ biết được.
Diệp Viễn chỉ là một tên phế vật ở rể mà thôi.
Nhưng không ngờ phế vật ở rể này lại nhảy vọt trở thành cậu Diệp vang danh toàn bộ Giang Bắc.
Kết quả này quả thật khiến anh ta rất khiếp sợ.
Nhưng lúc này nghĩ đến người được gọi là cậu Diệp này sắp chết, nội tâm anh ta rất hả hê.