Chương
“Tao thấy người nên chết là mày mới đúng!”
Diệp Viễn cười lạnh, đập một chưởng vào trán ông cụ Lâm.
“Ầm!”
Một chưởng đập ra, trong miệng ông cụ Lâm lại phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết.
Sau lưng ông cụ Lâm đột nhiên xuất hiện một màn sương đen, ngưng kết thành một bóng người.
Nhìn thấy màn sương đen này ngưng kết thành một bóng người, cơ thể hai người Lâm Vỹ Phong và Lâm Vạn Phi không nhịn được run rẩy.
Bọn họ cho rằng mình gặp quỷ rồi, theo bản năng trốn phía sau lưng Diệp Viễn.
Mà Ngô Thanh Phong lúc này cũng hơi kinh hoàng, ông ta liền rút ra một lá bùa và một thanh kiếm gỗ đào, sẵn sàng có thể đánh bất cứ lúc nào.
“Tiểu tặc, tao nhớ mối thù hôm nay rồi, chờ sau khi lão tổ tao thần công đại thành thì sẽ là ngày giỗ của mày!”
“Cho mày đi chưa?”
Diệp Viễn hừ lạnh, tay cử động, một viên đan hỏa xuất hiện giữa ngón tay.
Nhìn thấy đan hỏa kia, bóng người liền giống như thấy vật gì đó kinh khủng, lập tức hóa thành sương đen, muốn tháo chạy.
“Đi!”
Diệp Viễn vung tay, đan hỏa kia với tốc độ nhanh hơn đã đánh trúng màn sương đen đang chuẩn bị chạy trốn.
“A!”
Trong nháy mắt, trong sương đen lại xuất hiện từng tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Nhưng chưa đến hai giây, âm thanh dừng lại, sương đen kia bị đan hỏa thiêu hủy sạch sẽ.
Nhìn thấy bóng quỷ kia bị thiêu chết, lúc này Lâm Vỹ Phong mới thở phào nhẹ nhõm, kiềm chế giọng nói run rẩy hỏi Diệp Viễn.
“Cậu Diệp, đó… đó là thứ gì vậy? Quỷ sao?”
Thân là người trong thể chế, từ trước đến nay Lâm Vỹ Phong chưa bao giờ tin quỷ thần gì cả, nhưng những gì mắt thấy tai nghe mấy ngày gần đây đã khiến ông ta có nhận thức mới hơn về thế giới này.
Mà hôm nay lại tận mắt nhìn thấy bóng quỷ biết nói, ông ta cảm thấy thế giới quan của mình hoàn toàn bị lật đổ.
Lâm Vạn Phi ở bên cạnh cũng như vậy.
Diệp Viễn khẽ lắc đầu: “Không phải, đây là một loại thuật con rối của thuật sĩ, có người muốn lơi dụng cơ thể ông cụ nhà ông để tu luyện tà công”.
Sở dĩ Diệp Viễn chắc chắn như vậy là vì trong truyền thừa Quỷ Môn đã ghi chép một vài công pháp tu luyện tàn nhẫn.
Trong đó có loại khai thác hai khí âm dương trên người, dùng tà công để tu luyện.
Chủ nhân của bóng đen vừa rồi chắc chắn đã tu luyện tà công, mà bóng đen vừa rồi chính là con rối.
Sở dĩ nó biết nói chuyện là vì trên con rối có kèm theo một tia lực tinh thần của chủ nhân ở phía sau.
Loại thuật con rối này ở trên người ông cụ Lâm đã khai thác dương khí tinh thuần của ông ta.
Hơn nữa lợi dụng những dương khí tinh thuần này dùng để thay thế sát khí mà tu luyện tà công sinh ra.