Chương
Diệp Viễn quay đầu liền thấy Hiên Viên Thừa Thiên mình từng gặp ở câu lạc bộ Thừa Thiên mặt đầy phẫn nộ xông đến.
Sau khi bóng đen trên tầng nghe thấy giọng nói, gã liền đặt hai cô gái xuống đất, bóng người di chuyển, xuất hiện trước mặt Hiên Viên Thừa Thiên.
Bóng người đột nhiên xuất hiện dọa Hiên Viên Thừa Thiên giật mình.
Nhưng sau khi nghĩ đến em gái mình chính là bị tên này bắt đi, mặt Hiên Viên Thừa Thiên hừng hực tức giận.
Không chút nghĩ ngợi, anh ta đập một chưởng ác liệt về phía người đó.
“Hừm, một tên rác rưởi mà cũng dám ra tay với tao, đúng là tự đâm đầu vào cái chết!”
Đối mặt với một chưởng khí thế hung hăng của Hiên Viên Thừa Thiên, tên áo đen cười lạnh.
Gã vừa vung tay liền có một đường khí cơ cường hãn đánh về phía Hiên Viên Thừa Thiên.
Cảm nhận được khí cơ mạnh mẽ này, sắc mặt Hiên Viên Thừa Thiên lập tức thay đổi, vội vàng lui về phía sau.
Nhưng tốc độ anh ta quá chậm, khí cơ mạnh mẽ kia hung hãn đánh vào người anh ta.
“Ầm!”
Cơ thể Hiên Viên Thừa Thiên giống như diều đứt dây, bay ngược ra.
Sau khi vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung, hung hãn đập xuống đất.
“Ọc!”
Hiên Viên Thừa Thiên phun một ngụm máu đỏ thẫm từ trong miệng, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
Một kích tùy ý của tên áo đen khiến Hiên Viên Thừa Thiên bị nội thương rất nặng.
“Cường giả cấp Thánh!”
Sắc mặt Hiên Viên Thừa Thiên hoàn toàn cứng đờ, nội tâm lại nổi lên sóng gió kinh hoàng.
Vốn tưởng rằng người bắt em gái mình là một võ giả bình thường, nhưng không ngờ lại là một cường giả siêu cấp cảnh giới Thánh Giả.
Điều này khiến anh ta không khỏi nhớ lại một chuyện.
“Rốt cuộc mày là ai?”
Hiên Viên Thừa Thiên chăm chú nhìn tên áo đen.
Nhưng tên áo đen cũng không trả lời câu hỏi của Hiên Viên Thừa Thiên, mà xoay người chuẩn bị đi lên tầng cao nhất.
Ngay lúc gã vừa di chuyển, lập tức cảm giác được sau lưng truyền đến nguy hiểm.
Gã vừa xoay người, một chưởng đánh đến.
Sau lưng gã cũng xuất hiện một bàn tay thô ráp, hung hãn đập vào bàn tay kia.
“Ầm!”
Gần như cùng lúc đó, người sau lưng và gã lùi hai bước.
“Chú Vũ!”
Nhìn thấy Vũ Đông Thanh đến, cuối cùng Hiên Viên Thừa Thiên đã thở phào nhẹ nhõm.