Chương
Lúc này, tên áo đen cũng nhận ra người đến, gã kinh ngạc nói.
“Vũ Đông Thanh?”
“Không ngờ ông vẫn còn sống? Năm đó ông vì một tên tạp chủng nhà họ Tiêu mà nhận một chưởng của tôi, vậy mà không chết”.
Vũ Đông Thanh nhìn tên áo đen, trong mắt lóe lên sát ý.
Năm đó, sau khi Diệp Viễn bị nhà họ Tiêu đuổi đi, ông ta mở đường hộ tống Diệp Viễn rời khỏi thủ đô.
Chỉ là vừa ra khỏi thủ đô đã bị người nhà họ Tiêu phái đến đuổi giết.
Mà dẫn đầu chính là tên áo đen này.
Lúc ấy, ông ta vì tranh thủ thời gian cho Diệp Viễn chạy trốn.
Nên đã một mình chống lại những người này, cuối cùng bị dính một chưởng của tên áo đen này.
Mà chưởng đó gần như khiến kinh mạch ông ta đứt từng khúc, khả năng sống suy yếu.
Có thể sẽ không sống tiếp được nữa.
Vốn tưởng rằng ông ta sẽ chết, nhưng vào giây phút cuối cùng, người nhà Hiên Viên đã cứu ông ta một mạng.
Sau đó, dưới sự giúp đỡ của nhà Hiên Viên, ông ta đã giải cứu em gái của Diệp Viễn, còn biết được một vài chuyện liên quan đến em gái anh.
Hơn nữa ông ta biết được có một tổ chức thần bí vẫn luôn tìm em gái của Diệp Viễn.
Để bảo vệ em gái anh, ông ta đã bảo người của gia tộc Hiên Viên tung tin, nói em gái của Diệp Viễn đã chết.
Hơn nữa sắp xếp cho em gái của Diệp Viễn một thân phận mới, trở thành người của gia tộc Hiên Viên.
Mặc dù tin tức này đã được tung ra, nhưng người của tổ chức thần bí kia không tin, mấy năm gần đây vẫn đi tìm em gái của Diệp Viễn.
Ngoại trừ người của tổ chức thần bí này ra, còn có võ giả của giới võ đạo cũng đang tìm Tiểu Vũ.
Chỉ vì tổ chức thần bí kia mãi vẫn không tìm được Tiểu Vũ, nên đã công bố treo giải thưởng.
Thu hút vô số võ giả muốn có được khoản tiền thưởng kếch xù kia.
Sau khi Vũ Đông Thanh biết được tin tức này.
Để đề phòng người của tổ chức thần bí kia tìm thấy em gái của Diệp Viễn, ông ta đã đưa cô ta rời khỏi thủ đô, ẩn cư ở Giang Châu.
Hôm nay em gái của Diệp Viễn bị bắt đi, ông ta tưởng rằng tổ chức thần bí kia đã tra ra được cái gì.
Bây giờ nhìn thấy tên áo đen kia chỉ là cao thủ năm đó được nhà họ Tiêu phái đi, không phải người của tổ chức thần bí kia, ông ta thở phào nhẹ nhõm.
Vũ Đông Thanh không quan tâm đến tên áo đen kia, mà xoay người đỡ Hiên Viên Thừa Thiên.
“Đi cứu Tiểu Vũ!”
Hiên Viên Thừa Thiên gật đầu, chuẩn bị lên tầng.
Mà lúc này, tên áo đen lại nói.