Chương
Bởi vì bây giờ Tiểu Vũ trông quá đi ngược xu hướng thời trang rồi.
“Tiểu Vũ, tại sao em phải biến mình thành thế này?”
Diệp Viễn hơi nghi hoặc hỏi.
“Thế này không đẹp ư? Nhưng chú Vũ và anh Thừa Thiên nói em như này là đẹp nhất!”, Tiểu Vũ bày vẻ ngây thơ.
Nghe xong, cuối cùng Diệp Viễn hiểu ra, sở dĩ Vũ Đông Thanh muốn Tiểu Vũ hóa trang thành như vậy, còn nói như này là đẹp nhất, có lẽ là để bảo vệ Tiểu Vũ.
Nghĩ đến em gái mình từng giống như công chúa, mà bây giờ mỗi ngày đều phải khác người thường như vậy, Diệp Viễn lại đau lòng.
“Không đẹp, em đi tẩy trang đi, thay quần áo nữa, hôm nay anh dẫn em ra ngoài mua mấy bộ quần áo”.
Nghe vậy, trong mắt Tiểu Vũ lại lóe sáng.
Là con gái, đâu thể không thích quần áo mới chứ.
Mấy năm nay, Tiểu Vũ vẫn luôn trang điểm như vậy, quần áo cũng chỉ mấy bộ đó.
Bây giờ vừa nghe Diệp Viễn muốn mua quần áo mới cho cô ấy, lập tức kích động hỏi.
“Thật không? Thế thì tuyệt quá!”
“Đương nhiên là thật, trước nay anh chưa từng lừa ai!”
“Ôi, đi mau quần áo mới thôi!”
Tiểu Vũ vui sướng lập tức nhảy chân sáo vào phòng của mình.
Nửa tiếng sau.
Phố trung tâm thành phố Giang Châu.
Trong một cửa hàng KFC, Diệp Viễn và Tiểu Vũ ngồi trên ghế, trên chiếc bàn trước mặt hai người lại có một đống đồ ăn.
Diệp Viễn không hề có hứng thú với đồ ăn nhanh, còn Tiểu Vũ lại vô cùng hào hứng mạnh tay với đồ ăn trên bàn.
Chỉ một lúc, khuôn mặt và tay đều dính đầy dầu mỡ và vết bẩn, nhưng không hề ảnh hưởng đến sự ham ăn của Tiểu Vũ.
Nửa tiếng sau, toàn bộ đống đồ ăn trên bàn đều vào trong bụng của Tiểu Vũ.
“Ăn no chưa?”
“Chưa, em ăn thêm cái kem được không?”
Nhìn mấy cô bé ở chỗ không xa cầm kem, Tiểu Vũ vẫn chưa hết hứng nói.
Không biết tại sao, Tiểu Vũ thích ăn kem, trong nửa tiếng này đã ăn không dưới mười cái kem rồi.
Diệp Viễn thân mật cười nói: “Được chứ, em muốn ăn bao nhiêu cũng không vấn đề!”
Sau khi được Diệp Viễn cho phép, Tiểu Vũ lập tức lao đi mua mấy que kem liền.
Sau khi ăn hết số kem vào bụng, cuối cùng Tiểu Vũ cũng thỏa mãn.
Sau khi ra khỏi cửa hàng KFC, Diệp Viễn kéo Tiểu Vũ định đi mua quần áo cho Tiểu Vũ.
Nhưng khi Tiểu Vũ đi qua một cửa hàng kẹo hồ lô, lại không nhấc chân nổi.