Chương
“Các vị, bây giờ có một loại đan dược chúng tôi muốn đấu giá!”
Lời Liễu Khánh Phi vừa dứt, một mỹ nữ bưng một chiếc khay đi đến trước mặt Liễu Khánh Phi.
Trên khay đặt mấy bình đan dược.
Ngay lập tức Liễu Khánh Phi lấy ra một viên thuốc: “Các vị, đây chính là đan dược hôm nay chúng tôi muốn đấu giá, chúng tôi đặt tên loại đan dược này là đan đề thăng cảnh giới”.
“Một viên đan đề thăng cảnh giới có thể trợ giúp võ giả dưới Đại Tông Sư trực tiếp đề thăng lên một cảnh giới lớn, võ giả trên Đại Tông Sư có thể đề thăng lên một cảnh giới nhỏ”.
“Hơn nữa, đan dược này ngoài có công hiệu đề thăng cảnh giới ra còn có công hiệu trị thương, trị khỏi bất kỳ nội thương nghiêm trọng của võ giả”.
Sau khi Liễu Khánh Phi giới thiệu xong tác dụng của đan dược, có mấy người đưa ra nghi ngờ.
“Trên đời thật sự có đan dược thần kỳ như vậy?”
Tất cả mọi người đều rất rõ, bây giờ trên thị trường có đan dược có thể đề thăng cảnh giới đã là chí bảo khó tìm rồi.
Hơn nữa đan dược cực phẩm nhiều nhất chỉ có thể đề thăng lên một cảnh giới nhỏ cho võ giả dưới cảnh giới Đại Tông Sư.
Còn đề thăng trên cảnh giới Đại Tông Sư chỉ có thể tăng một chút, căn bản không đề thăng được nổi một cảnh giới nhỏ.
Nhưng dù như vậy, hiệu quả này cũng nghịch thiên rồi.
Nhưng bây giờ công ty dược liệu Liễu Thị lại tung ra một loại có thể đề thăng lên một cảnh giới lớn cho võ giả dưới cảnh giới Đại Tông Sư.
Còn có thể đề thăng một cảnh giới nhỏ trên Thánh Giả, hơn nữa còn có hiệu quả trị khỏi nội thương cho võ giả.
Hiệu quả nghịch thiên như vậy, ngược lại khiến bọn họ có chút không dám tin.
Tất cả mọi người đều bắt đầu hoài nghi liệu có phải công ty dược liệu Liễu Thị đang cố ý thổi phồng hiệu quả của đan dược này hay không.
Đương nhiên Liễu Khánh Phi biết những người này đang nghĩ gì, ông ta lại nói.
“Biết mọi người đang nghi ngờ đan dược của chúng tôi, vậy thì bây giờ mời một võ giả dưới cảnh giới Đại Tông Sư và một Thánh Giả lên thử thuốc!”
Tất cả mọi người do dự, không ai dám chủ động đứng ra.
“Để tôi!”
Lúc này, một thanh niên sắc mặt trắng bệch có vẻ nhiều bệnh đứng dậy.
Tất cả mọi người đều nhận ra thanh niên này, anh ta tên là Lưu Cương, là một võ giả cảnh giới tông sư, hôm qua anh ta đã tiến hành một trận khiêu chiến sống còn với kẻ thù không đội trời chung trước sự chứng kiến của rất nhiều võ giả và Lục Phiến Môn.
Tuy anh ta đã giết chết đối thủ nhưng cũng phải chịu nội thương cực kỳ nghiêm trọng.
Lưu Cương biết nội thương của mình rất nặng, e là chẳng bao lâu nữa sẽ không thể giữ nổi cái mạng nhỏ này.
Vì thế, anh ta mới chủ động muốn thử thuốc, nhỡ đâu nó thật sự hiệu quả, giúp anh ta nhặt cái mạng này về thì sao.
“Cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi!”
Liễu Khánh Phi nói lời cảm ơn với Lưu Cương, sau đó đưa đan dược cho anh ta.