Chương
Hơn nữa vẫn còn liên tục cao lên.
Khi mọi người ở đó đang điên cuồng đấu giá.
Thì những góc tối xung quanh công ty dược liệu Liễu Thị chợt xuất hiện những hơi thở vô cùng mạnh mẽ.
Trong sảnh, Diệp Viễn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, khi những hơi thở đó xuất hiện cũng là lúc anh mở mắt.
“Chuyện gì thế?”
Lâm Hàn Tuyết lên tiếng hỏi.
“Không có gì, mọi người ở đây đi để tôi ra ngoài một lát!”
Nói xong, Diệp Viễn bèn đi ra ngoài sảnh.
Vừa ra tới anh đã trông thấy chú Lý và Liễu Hạo Long cùng đi tới.
Tất nhiên bọn họ cũng cảm nhận được những hơi thở mạnh mẽ đó.
“Các người bảo vệ nơi này đi, tôi ra là được”.
“Rõ thưa cậu Diệp!”
Diệp Viễn vừa dứt lời thì đã biến mất.
Khi xuất hiện thì anh đã đứng trong một góc yên tĩnh.
Mà trong góc này, có một người mặc áo đen đang ẩn nấp.
Lúc này người áo đen đang vô cùng tập trung nhìn chằm chằm góc đường trước mặt, không để ý tới Diệp Viễn xuất hiện.
Diệp Viễn đứng sau lưng người áo đen một lúc lâu, nhưng người áo đen vẫn không hề phát hiện ra được.
Bất đắc dĩ, Diệp Viễn đành phải giơ tay ra vỗ nhẹ vào vai người áo đen kia.
Người áo đen lập tức sợ đến mức mất hồn.
Nhanh chóng đánh một chưởng ra phía sau.
Nhưng khoảnh khắc một chưởng đó tung ra, cơ thể Diệp Viễn nhanh chóng nhảy về phía sau từng bước, vô cùng nhẹ nhàng thoải mái trốn thoát một chưởng của người áo đen.
“Cậu là ai?”
Người áo đen vô cùng kiêng dè nhìn Diệp Viễn.
Trong lòng đã dấy lên những cơn sóng to gió lớn.
Ông ta là một võ giả cảnh giới Võ Vương, khả năng cảm nhận đã đạt tới mức cực kỳ nhạy.
Thế mà lúc này Diệp Viễn đột ngột xuất hiện ngay sau lưng, ông ta lại hoàn toàn không hề hay biết.
Hơn nữa một chưởng lúc nãy, ông ta đã vận dụng hết sức, nhưng Diệp Viễn lại vô cùng thoải mái trốn thoát.
Điều này giúp ông ta hiểu được, chắc chắn Diệp Viễn là cao thủ.
Đồng thời, ông ta cũng thấy vô cùng khiếp sợ.
Nếu Diệp Viễn trực tiếp đánh lén sau lưng ông ta thì chắc chắn sẽ là thập tử vô sinh.
“Các người tới đây vì đan dược của tôi mà, sao bây giờ còn hỏi ra cái câu ngu xuẩn như vậy?”, Diệp Viễn thản nhiên nói.